Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1850 - Chương 1848: Đều Đáng Chết!

Chương 1848: Đều Đáng Chết!
Chương 1848: Đều Đáng Chết!

Lâm Dật đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào đường đi phía dưới.

Phát hiện càng ngày có càng nhiều người đi lại, phong tỏa gần như là mỗi một ngóc ngách ở đây.

Trên mặt Lâm Dật không có một chút biểu tình nào, theo như tình huống trước mắt, nếu như ra ngoài có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Điều quan trọng nhất là làm rõ Chu Lương đang ở đâu.

Lâm Dật ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, đánh giá một chút, còn có hai giờ nữa là trời sáng.

Đây là cơ hội cuối cùng của mình!

Nhất định phải nghĩ biện pháp, hỏi thăm ra tung tích của Chu Lương.

Hô ~

Lâm Dật hít sâu một cái, anh biết rõ, tình huống bên ngoài rất nguy hiểm.

Anh cũng không nắm chắc, bản thân mình có thể còn sống ra ngoài hay không, liền vào trong phòng, tìm giấy và bút, viết xuống hai lá thư ngắn gọn, sau đó đặt ở trong ngực.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Lâm Dật sờ vào hai khẩu súng trên tay, lập tức lui ra bên ngoài sân thượng, nhưng vẫn đứng ở bên trong, không động đậy gì cả.

Cho đến mấy phút đồng hồ sau, tiếng bước chân truyền đến từ một đầu hẻm nhỏ khác.

Lâm Dật nghiêng mắt nhìn qua, phát hiện là binh lính của Mỹ quốc.

Ánh mắt bọn chúng nhìn quanh bốn phía, cố gắng tìm kiếm dấu vết để lại.

Mục tiêu tới gần, nhưng Lâm Dật cũng không có động thủ.

Trong tiềm thức của anh, người động thủ với Chu Lương, không thể nào là bọn họ.

Cho dù là siêu cường quốc trên thế giới, cũng sẽ bị quy tắc trói buộc, cho nên mấu chốt của vấn đề, đại khái vẫn nằm trên người của Hắc Xà.

Cứ như vậy, hai nhóm người gặp thoáng qua, không xảy ra bất cứ chuyện gì cả.

Trên sân thượng, Lâm Dật giảm thấp hô hấp và nhịp tim đập của mình xuống, lại chờ đợi mục tiêu xuất hiện.

Quá trình này kéo dài hai mười mấy phút.

Tiếng bước chân lại truyền đến lần nữa, là hai người mặc đồng phục rằn ri, đi vào chỗ tối trong hẻm nhỏ.

Trong miệng còn không ngừng nói cái gì đó, Lâm Dật lại không nghe rõ.

Lâm Dật lặng lẽ lấy ra một đao giải phẫu ở phía sau lưng, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

Ngay lúc hai người đi đến phía dưới sân thượng, Lâm Dật nhảy xuống!

Anh cưỡi lên trên thân thể của một người, sau đó bịt miệng của anh ta lại.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến cho hai người thất thần trong khoảnh khắc.

Nhưng sự chuyên nghiệp của đối phương đúng là không cần nhiều lời, không đến một giây đồng hồ đã thích ứng với tình huống đột ngột xảy ra.

Một người khác, cơ hồ là giơ súng lên theo bản năng, nhắm ngay vào đầu Lâm Dật!

Nhưng ngay lúc muốn bóp cò thì cảm thấy cổ của mình mát lạnh.

Động mạch bị cắt đứt, sức lực trên người giống như một quả bóng bị xì hơi, đừng nói là bóp cò, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có.

Sau khi chấm dứt xong một người, Lâm Dật dùng súng nhắm vào đầu của một người khác, thấp giọng nói:

"Nếu như anh dám phát ra một chút tiếng động, tôi sẽ giết chết anh!"

Thành viên của Hắc Xà bị dọa cho liên tục gật đầu, giơ hai tay lên, không dám có một chút cử động nào!

Lúc trước, khi rời khỏi Santa Clara, Lâm Dật và Chu Lương giết hai thành viên của Hắc Xà, sau đó đã lấy quần áo trên người bọn họ, cho tới bây giờ, Lâm Dật vẫn luôn mặc bộ quần áo này.

Cho nên, anh không chỉ lấy mặt nạ và khăn tam giác trên người người chết, mà còn lấy cả vũ khí của anh ta.

"Ném thi thể vào trong thùng rác."

Thành viên Hắc Xà không dám nhiều lời, làm theo lời nói của Lâm Dật, nâng thi thể của đồng bạn lên rồi ném tới thùng rác cách đó không xa.

Sau khi xử lý xong hiện trường, hai người Lâm Dật biến mất bên trong hẻm nhỏ.

"Tại sao các người lại tìm tới đây." Lâm Dật thấp giọng hỏi.

"Có hai người dân bản xứ báo cảnh sát, tin tức truyền đến quân đội, nên chúng tôi mới biết tin tức này."

"Báo cảnh sát sao?"

Lâm Dật lẩm bẩm một câu, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

Nhất định là đôi vợ chồng bác sĩ kia!

Bọn họ cũng không bị giết, mà chính là đi báo cảnh sát sau khi rời khỏi bệnh viện!

"Fuck!"

Lâm Dật tức giận mắng một câu, nếu như có thể tìm được đôi vợ chồng kia, anh nhất định sẽ bóp cò mà không chút do dự nào!

"Đồng bạn của tôi bị các người mang tới chỗ nào rồi!"

"Tôi, tôi cũng không biết..."

"Không nói phải không."

Lâm Dật cầm súng nhắm vào đầu của thành viên Hắc Xà, trầm giọng nói:

"Tôi có thể bắt được các người, thì còn có thể bắt đượv người khác, cho nên mệnh của anh cũng không đáng giá tại chỗ của tôi. Anh chỉ có ba giây đồng hồ để cân nhắc, nếu không thì tôi sẽ đưa anh đi gặp Thượng Đế."

"Không không không, không muốn..."

Thành viên Hắc Xà giơ hai tay lên, chủ động quỳ xuống trên mặt đất.

"Tôi thật sự không biết, lúc trời tối, chúng tôi tập kích bất ngờ vào bệnh viện, sau khi bắt được người, thủ lĩnh đã mang theo người đi, bảo chúng tôi tìm kiếm tung tích của anh ở trong thành. Cho nên tôi không biết, thủ lĩnh đã đưa đồng bọn của anh tới chỗ nào."

Lâm Dật nắm chặt súng, dí vào đầu của đối phương.

"Những người điều tra trong thành, có ai biết tin tức xác thực không."

"Tổ trưởng của chúng tôi có thể sẽ biết."

"Tổ trưởng?"

"Lần này có tổng cộng sáu tổ tới đây, tôi là người tổ 4, phụ trách tìm kiếm người trong khu vực này."

"Mang tôi tới."

"Được, được..."

Bị Lâm Dật dùng thương nhằm chằm chằm vào đầu, thành viên Hắc Xà không dám phản bác.

Hai người cứ như vậy, một trước một sau đi ra ngoài.

Bởi vì trời đang tối, những người khác cũng không quá chú ý đến Lâm Dật.

Bọn họ chỉ tiếp tục làm công việc trên tay của mình.

Dưới sự dẫn đường của thành viên Hắc Xà, hai người tới một công trường xây dựng của một khu dân cư.

Nơi này là một tòa nhà nhỏ hai tầng, có chút phong cách biệt thự, hệ thống chủ chốt đều đã được hoàn thành, chỉ là chưa kịp bố trí thiết bị còn lại.

Trong phòng rối bời, bên trong có rất nhiều đồ ăn, trên mặt đất còn có rất nhiều vũ khí đạn dược, dưới tình huống xảy ra bất trắc, còn có thể dùng để tiếp tế.

Ngoài ra, Lâm Dật nhìn thấy trong phòng có ba người.

Hai người trong đó, đang ngủ bên cạnh bức tường, còn một người tuổi khá lớn, để râu quai nón thì nằm trên chiếc giường gỗ được dựng tạm thời, đang ngáy o o.

Không có gì bất ngờ xảy ra, người nằm trên giường chính là đội trưởng của bọn họ.

Đúng như Lâm Dật nghĩ, người nằm trên giường chính là tổ trưởng của tổ 4, Leon.

Đúng vào lúc này, nghe thấy tiếng động trong phòng, người đang ngủ gần như đồng thời mở mắt, ý thức đề phòng mạnh đến đáng sợ.

Thấy tình huống không ổn, Lâm Dật cầm đao trên tay, cắt vào cổ của thành viên Hắc Xà bên người.

Hiện tại, anh không có tâm tư nhớ tới những đạo nghĩa giang hồ kia nữa.

Những người ở trước mắt.

Đều đáng chết!

Sau khi giải quyết một người, Lâm Dật lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, xông về phía một người khác ở bên tường, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, người vừa mới mở mắt cũng bị cắt cổ.

Lâm Dật vốn dĩ còn muốn giải quyết một người khác nữa, nhưng thời gian đã không còn kịp.

Bọn họ đều đã tỉnh táo lại, cũng sờ lên vũ khí của mình!

Dưới tình huống như vậy, cho dù là một giây đồng hồ thì đều rất trân quý, đại biểu cho khoảng cách sống chết.

Lâm Dật ném đao giải phẫu ra, rồi móc súng, nhắm ngay vào đầu Leon!

Cùng lúc đó, một người còn lại bị đao giải phẫu đâm xuyên cổ họng, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, sau đó lập tức ngã xuống đất.

Leon đứng tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này, trên tay của anh ta đã sờ về phía vũ khí của mình.

Nếu như cho anh ta thêm nửa giây nữa thì thế cuộc trước mắt sẽ khác nhau rất lớn, người bị súng chỉ vào sẽ biến thành Lâm Dật.

"Anh muốn làm gì." Leon hỏi.

"Người của chúng tôi đang ở đâu!"

Bình Luận (0)
Comment