"Tôi không biết anh đang nói cái gì, nhưng anh đến đây rồi, nhất định là không thể đi ra được." Leon nói với Lâm Dật:
"Nhanh nói cho tôi biết khoáng thạch ở đâu, như này may ra anh còn có đường sống."
Lâm Dật đứng yên tại chỗ, "Tôi không muốn lãng phí thời gian ở trên người anh, cho nên tôi chỉ cho anh ba giây đồng hồ. Nếu như anh không nói, tôi sẽ dùng thủ đoạn mạnh mẽ."
"Nhưng tôi cũng sẽ không sợ." Leon nói:
"Nếu như anh không giao khoáng thạch ra, cuối cùng người chết nhất định là anh, đối mặt với Hắc Xà, anh chỉ có thể phối hợp, nếu không sẽ không có kết cục tốt."
"Vậy thì không cần phải nhiều lời nữa."
Lâm Dật cầm súng chỉ vào Leon, sau đó đi đến bên cạnh anh ta, dùng một chưởng bổ vào trên cổ, đánh ngất anh ta.
Sau khi anh ta tỉnh lại lần nữa, phát hiện trên người mình ướt đẫm, bị trói gô vào trên ghế, miệng bị dán sát băng dán, không phát ra được một chút thanh âm nào.
Mà anh ta còn phát hiện, Lâm Dật đang loay hoay với đạn dược ở bên cạnh, không biết là muốn làm gì.
Nhìn thấy Leon tỉnh lại, Lâm Dật cầm lấy đao giải phẫu, đi tới trước mặt anh ta.
Người kia lập tức xuất hiện một tia sợ hãi, làm người theo cái nghề này, phần lớn đều đã giác ngộ về cái chết giác.
Nhất là mấy kẻ câm đầu nhỏ giống như Leon, đã đến mức độ không sợ sống chết.
Nhưng chuyện này cũng không thể nói rõ anh ta là một chiến sĩ hoàn mỹ.
Bởi vì trên thế giới có rất nhiều người không sợ chết, giống như những người tự sát kia, bọn họ cũng đã đạt đến cảnh giới này.
Nhưng phương thức tử vong mà bọn họ lại lựa chọn, đều là cách kết thúc sinh mệnh một cách gọn gàng.
Bởi vì như này sẽ không cảm thấy đau đớn.
Bởi vì lúc đối mặt với tra tấn thì tình huống sẽ trở nên khác.
Trong lòng Leon nhấc lên cảm giác hoảng sợ, anh ta biết rõ Lâm Dật sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Anh ta cũng không biết Lâm Dật đang muốn làm gì.
Nhưng anh ta biết, người đàn ông này có thể làm bất cứ chuyện gì.
Lâm Dật không nói nhảm nhiều, rạch quần Leon ra, sau đó rạch một đường sâu khoảng 1 cm trên bắp chân của anh ta.
Máu tươi nhỏ xuống tích tích dọc theo đao giải phẫu sắc bén, Leon đau đến chảy mồ hôi lạnh.
Lâm Dật không nói gì, rắc thuốc súng đã chuẩn bị xong từ trước lên trên vết thương của anh ta.
Thấy cảnh này, thân thể Leon run lên, anh ta đã đoán được Lâm Dật muốn làm gì.
Nhưng miệng đã bị bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, còn chưa đủ làm lộ tin tức của anh ta.
Lâm Dật không nói chuyện, cũng không chần chờ, dùng bật lửa nhen nhóm thuốc súng lên.
Ánh sáng chói mắt, bốc cháy trên bàn thân của Leon.
Nỗi đau xé rách tim gan, khiến cho khuôn mặt của anh ta trở nên nhăn nhó, sau đó thân thể co rút, đau đến trợn trắng mắt.
Ngay tại lúc anh ta muốn ngất đi, Lâm Dật lại vẽ một đao lên đùi của anh ta.
Dưới sự kích thích của đau đớn, Leon khôi phục lại sự thanh tỉnh. Lâm Dật lại vung thuốc súng lên trên, chuẩn bị làm tiếp như khi nãy.
Leon điên cuồng lắc đầu, anh ta không sợ chết, nhưng lại sợ dạng tra tấn này.
Lâm Dật quay đầu, "Bây giờ có nói hay không?"
Leon điên cuồng gật đầu, đau đớn đã khiến cho anh ta mất đi lý trí.
Người đàn ông này chính là ma quỷ, đối phó với anh ta sẽ không có kết cục tốt.
Lâm Dật dùng súng chỉ vào đầu Leon, lột miếng băng dính trên miệng anh ta xuống.
"Nói đi, người đang ở đâu."
"Bọn họ đang ở trong kho hàng phía Tây Bắc, qua đó là có thể tìm được bọn họ."
"Vậy thì mời anh đi với tôi một chuyến." Lâm Dật nói:
"Nhưng trước lúc đó, tôi hi vọng anh có thể chuyển hết vũ khí ở đây lên trên xe chiếc xe phía ngoài."
"Thế nhưng mà chân của tôi đã. . ."
"Nếu như anh muốn chết thì cứ việc nói thẳng, tôi không ngại đưa anh đi gặp Thượng Đế đâu."
"Không không không, tôi chuyển."
Leon đứng lên, nhưng sự đau đớn trên đùi, khiến anh ta ngã xuống trong nháy mắt.
Nhưng vì Lâm Dật đang đứng ở phía sau, khiến anh ta cảm thấy lưng như mang gai, lại khó khăn đứng lên, chịu đựng sự đau đớn, khập khiễng mang ba rương đạn dược đến trên xe.
Cùng lúc đó, Lâm Dật cũng lấy hết mấy chục khẩu súng trong phòng lên trên xe.
Ngoài ra, Lâm Dật còn dùng thuốc nổ hẹn giờ để làm một thiết bị kích nổ nho nhỏ, cứ như vậy thì quyền chủ động sẽ nằm ở trên tay mình.
Lúc hai người chuẩn bị hoàn tất, trời đã tảng sáng.
Lâm Dật sắp xếp cho Leon ngồi vào ghế phụ.
Sau đó tự mình lái xe, lái về phía Tây Bắc.
Leon là tổ trưởng tổ 4, cũng có thân phận và địa vị nhất định trong những người này.
Nhìn thấy anh ta ngồi trên ghế cạnh tài xế, không có bất kỳ người nào tới ngăn cản, cũng không hỏi thăm quá nhiều, cả một đường đều không gặp trở ngại gì.
Nhưng mà, khi đi tới nhà kho Tây Bắc, lại phát hiện nơi này không có bất kỳ ai.
Đồng tử của Lâm Dật hơi co lại, cầm súng chỉ và đầu Leon, cẩn thận nhìn khắp bốn phía.
Anh sợ đây là một cái bẫy!
"Dám giở trò với tôi, có tin tôi dùng một phát súng giết chết anh hay không!"
"Tôi không có!"
Leon kích động lên tiếng: "Thủ lĩnh quả thực đã đưa anh ta tới đây, nhưng tôi không biết tại sao lại không có ai cả, tôi cần gọi điện thoại hỏi một chút."
Ánh mắt của Lâm Dật nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện ra bất kỳ sự nguy hiểm nào, gần đây hẳn là không có người mai phục.
"Gọi điện thoại ngay bây giờ!"
"Được."
Leon cầm điện thoại di động lên, Lâm Dật dò xét bốn phía, để phòng bất trắc xảy ra.
Nhưng anh bỗng nhìn thấy một vết máu thật dài tại chỗ cửa ra vào.
Nó kéo dài mười mấy mét dọc cánh cửa, sau đó đột ngột dừng lại.
Lâm Dật bỗng cảm thấy lạnh run, thông qua năng lực khái quát, anh có thể liên tưởng đến, tại sao lại có vết máu như này.
Hẳn là có người bị kéo ra ngoài từ trong kho hàng.
Máu trên đất chính là của người bị kéo kia.
Mà người kia, có thể là Chu Lương!
Leon cũng không hề nói dối, anh ấy có khả năng thật sự bị mang đến nơi này, chỉ là lại bị mang đi.
Thân thể Lâm Dật run rẩy kịch liệt, thậm chí ngay cả súng đều cầm không vững.
Anh rất muốn vào trong kho hàng nhìn xem, nhưng mà anh không dám.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dật cảm thấy sợ hãi, sợ xuất hiện chuyện anh không dám đối mặt.
Anh sợ tâm trạng của mình sẽ sụp đổ.
Lúc này, Leon đã gọi điện thoại xong.
"Bọn họ ở trên đường lớn Hank, qua đó là có thể tìm thấy bọn họ."
"Anh phụ trách chỉ đường."
"Được. . ."
Mặt Lâm Dật không biểu tình, lái về phía đường Hank.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khoảng cách đường Hank cũng càng ngày càng gần.
Nhưng theo thời gian dần trôi, trong lòng của Lâm Dật càng bất an.
Anh vội vàng muốn tới để cứu Chu Lương ra, nhưng anh lại sợ đuổi tới đó.
Sợ nhìn thấy một màn mà mình không thể tiếp nhận.
Sự giãy dụa và dày vò trong lòng, khiến cho anh biến thành một người mâu thuẫn, tinh thần suýt nữa đã hỏng mất.
Mặt trời mọc lên từ phía Đông, thắp sáng cả vùng trời, tượng trưng cho hi vọng.
Nhưng ở trong mắt Lâm Dật, đây có thể xem như là một mức độ hắc ám khác.
Sau mười mấy phút, đã đến đường Hank.
Vừa mới chạy đến đầu phố, Lâm Dật đã dừng xe lại.
Bởi vì anh nhìn thấy một chiếc Land Cruiser đang đi cách đó khoảng chục mét.
Xe lái vô cùng chậm, còn không bằng tốc độ chạy của người.
Phía sau xe có cột một sợi dây thừng.
Tại phía đầu kia của dây thừng đang kéo một người, mà sợi dây thì đang được buộc quanh cổ của người nọ.
Mà người kia. . .
Chính là Chu Lương!