Tiếng gầm giận dữ này, dường như mang theo khí thế gào thét núi rừng.
Sát khí tỏa ra từ trên người của Lâm Dật, chấn nhiếp cả mọi người xung quanh.
Đây là lần đầu tiên mà bọn họ cảm nhận được cảm giác như bị thiên quân vạn mã vây quanh từ trên người của một người.
"Làm theo lời của anh ta." Grillo nói:
"Khoáng thạch còn ở trên người anh ta, không nên hành động lung tung."
Là người chỉ huy cao nhất của hành động lần này, người Hắc Xà đều nghe theo mệnh lệnh của anh ta, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà tại một bên khác, mười mấy tên đại binh của Mỹ cũng giống như thế.
Bởi vì mục đích tới đây của bọn họ bên ngoài là gìn giữ hòa bình, có rất nhiều chuyện đều không thể làm.
Chỉ có thể hoàn thành thông qua tay của Hắc Xà, cho nên lúc này, mệnh lệnh của Grillo vô cùng quan trọng.
Sau khi suy tư vài giây đồng hồ, người phụ trách phía Mỹ cũng đưa ra chỉ thị giống vậy, để thủ hạ của mình lùi về phía sau mấy bước.
"Gọi người của của các người, đưa đồng bạn của tôi lên trên xe."
Grillo dừng một giây đồng hồ, sau đó nói: "Làm theo lời của anh ta nói, đưa người lên trên xe đi."
Hai người đi ra từ trong đám người, một người trong đó cắt đứt dây thừng, sau đó hai người hợp lực, đưa Chu Lương lên xe.
"Người Trung kia, mục tiêu của chúng tôi là khoáng thạch, hi vọng anh có thể giao đồ ra, như vậy mới tốt cho anh."
"Đừng con mẹ nói nhảm với tôi!"
Lâm Dật cầm súng chỉ vào đầu Grillo, sau đó nhìn phía tướng lĩnh Mỹ.
"Các người dính vào chuyện này, đơn giản là muốn khoáng thạch đúng không."
"Đó là thứ đồ bị cấm trên toàn thế giới, chúng tôi sẽ không làm chuyện như vậy, tới đây chỉ để phụ trách gìn giữ hòa bình thôi."
Người nói chuyện, tên là Roy, quân hàm trung tá.
"Nếu như các người không muốn, vậy cũng không cần thiết phải nhiều lời với anh làm gì." Lâm Dật cười lạnh nói:
"Chờ khi tôi thành công chạy khỏi nơi này, sẽ giao đồ cho anh ta."
"Không thể! Anh không thể làm như vậy!" Roy lớn tiếng nói.
Trên thực tế, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào thì khoáng thạch đều sẽ rơi vào trên tay của bọn họ.
Nhưng tự mình lấy được và mua lại từ trên tay của Hắc Xà, là hai khái niệm khác nhau!
Nếu như mình có thể lấy được khoáng thạch trong hành động lần này, thì đây sẽ là chiến công của mình.
Điểm này vô cùng quan trọng.
"Tại sao lại không thể?"
"Anh nói khoáng thạch là hàng cấm, không thể rơi xuống trên tay của bọn họ."
"Không cần nói đường hoàng như vậy, nếu như anh muốn thì đến đây, so với việc giao cho bọn họ, còn không bằng giao cho anh."
"Tôi hi vọng anh không nên giở trò gian với tôi, tôi sẽ không cho anh cơ hội như vậy!"
"Không có thời gian nói nhảm với anh, nếu như không muốn, tôi sẽ đi." Lâm Dật nói:
"Nhưng tôi cảnh cáo các người, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ. Tôi đã giấu kỹ hai khối khoáng thạch kia đi rồi. Hơn nữa tôi còn đem theo thiết bị kích nổ, những chuyện khác thì không dám nói, nhưng nổ nát mấy tòa nhà vẫn là chuyện không thành vấn đề. Không ai trong các người có thể đi được được."
Điều này khiến cho mọi người càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mục đích tới đây của bọn họ chính là vì khoáng thạch.
Nếu như không lấy được khoáng thạch, mà lại bỏ mạng chỗ này, bọn họ không chấp nhận nổi.
"Tôi có thể đi theo anh, nhưng anh phải nói cho tôi biết khoáng thạch ở đâu."
"Đương nhiên."
Vì chiến công của mình, Roy đi về phía Lâm Dật.
Anh ta tự nhận là, có mình và Grillo ở đây, chỉ cần tìm được cơ hội, thì xác suất chế phục người đàn ông này là rất cao.
Cứ như vậy, vở kịch này sẽ kết thúc.
Một tay của Lâm Dật bóp lấy cổ của Grillo, tay kia giơ súng, nhắm ngay vào đầu Roy.
Lâm Dật làm như vậy, là để bảo đảm cho chính mình, hơn nữa còn có thể tăng thêm xác suất chạy thoát khỏi nơi này.
So với Hắc Xà, người Mỹ càng sợ chết hơn, có Roy làm con tim trên tay, anh ta sẽ không để cho thủ hạ của mình tập kích bất ngờ. Sự an toàn của mình cũng sẽ tăng thêm được đôi chút!
"Lên xe!"
Lâm Dật cầm súng, chỉ vào đầu của Roy.
Người kia không có phản kháng, đi về phía xe của Lâm Dật.
Qua cuộc va chạm vừa rồi, ghế điều khiển của xe Lâm Dật đè lên trên Land Cruiser, Roy liền bò vào từ ghế phụ.
Xe đưa lái ra, Lâm Dật khống chế Grillo, rồi lên xe.
Chu Lương ở phía hàng sau, người đầy vết thương, hai chân hai tay là một mảnh mơ hồ, ngoài miệng cũng đều là vết máu.
Thân thể của Lâm Dật run rẩy, sát khí lạnh lẽo lập tức bao phủ hai người.
Giống như là một vũ khí hạt nhân mất khống chế, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Lúc bị súng chỉ vào đầu, Grillo không có sợ hãi.
Nhưng bây giờ, anh ta đã cảm thấy sợ!
Người đàn ông trước mắt này khiến anh ta cảm nhận được sự sợ hãi.
Cho dù là Roy ở hàng trước cũng có cảm giác như vậy.
"Lái xe."
Giọng nói Lâm Dật lạnh lùng, giống như chỉ cần thở thôi đều mang theo băng sương.
Roy không nói chuyện, run rẩy khởi động xe.
Anh ta hiện tại, đã hối hận khi lên xe.
Roy không hỏi Lâm Dật muốn đi đâu, anh ta sợ người đàn ông này sẽ mất đi khống chế.
Một người bị mất khống chế, căn bản không thể dùng đạo lý và quy tắc để nói chuyện được.
"Tôi sẽ đưa anh ra khỏi thành một cách bình an, nhưng tôi muốn biết, anh lúc nào mới có thể giao khoáng thạch cho tôi."
"Chờ sau khi ra khỏi thành, tôi đương nhiên sẽ giao đồ cho anh."
"Tôi hi vọng anh không nên giở trò với tôi, cho dù có ra khỏi thành thì vẫn còn có người của chúng tôi trông coi. Anh muốn chạy trốn thông qua phương thức như vậy là chuyện không thể nào!"
"Nếu như anh còn muốn khoáng thạch, thì đừng nói lời vô nghĩa, tập trung lái xe đi."
Roy không nói chuyện, anh ta cũng nghĩ đến chuyện làm thế nào mới có thể lấy được khoáng thạch một cách an toàn, rồi rút lui từ nơi này.
Nhưng mình, đã mất đi cơ hội lựa chọn, chuyện có thể làm chỉ có chờ đợi.
Bên cạnh ống khói của một tòa nhà nhỏ ba tầng, Trần Quan Kiệt vừa mới nói chuyện điện thoại với Vương Đình Sơn xong, nhìn thấy Lâm Dật ngồi xe rời đi, không khỏi nhíu mày.
"Thế mà lại để cho anh ta đi rồi?"
Tình cảnh trước mắt, khiến cho vẻ mặt của Trần Quan Kiệt không khỏi trở nên lạnh lùng.
Anh ta không đi xin chỉ thị của Vương Đình Sơn nữa, chuẩn bị tự mình động thủ, nếu không sẽ lãng phí thời cơ tốt nhất.
Không thể không nói, bố trí của Vương Đình Sơn đúng thật là không lọt một giọt nước.
Lúc trước, khi ông ta bố trí kế hoạch này vốn dĩ luôn cho rằng nó rất hoàn mỹ, nhưng vì để bảo đảm, ông vẫn bắt đầu dùng lá bài Trần Quan Kiệt này.
Căn dặn anh ta bí mật quan sát, nếu như cuối cùng thật sự xảy ra chuyện ngoài ý liệu , có thể hành động trong bóng tối.
Hiện nay, chuyện đã phát triển đến trình độ này, đúng như những gì Vương Đình Sơn tưởng tượng.
Nếu như ở thời điểm này, không tiến hành ngăn cản Lâm Dật, anh ta tất nhiên có thể chạy đi.
Cho nên, mình nhất định phải xuất thủ!
Trần Quan Kiệt nhìn bốn phía một chút, tìm được một lá chắn vô cùng hoàn mỹ, lắp xong súng của mình. Điều đáng tiếc duy nhất chính là, trên tay không phải là súng bắn tỉa, nếu không thì chỉ cần một phát súng là đã có thể giải quyết Lâm Dật.
Trần Quan Kiệt điều chỉnh hô hấp, đang chờ một thời cơ tốt nhất để ra tay!
Là tổ trưởng tổ bốn của lữ đoàn Trung Vệ, đương nhiên không cần nghi ngờ năng lực của Trần Quan Kiệt.
Luận về năng lực cầm binh tác chiến, Lưu Hồng còn không bằng anh ta.
Sau vài giây đồng hồ, ánh mắt Trần Quan Kiệt híp lại, tìm đúng thời cơ và góc độ nổ súng tốt nhất!
Sau đó...
Bóp cò súng!