Viên đạn bắn ra theo nòng súng, xẹt qua tạo thành một vệt lửa trong không khí.
Trong nháy mắt, bắn trúng vào bánh xe.
Ầm!
Viên đạn bắt trúng lốp xe, lập tức khiến cho nó bị lật nghiêng.
Bởi vì quán tính, một mặt của khung chính thuận thế trượt về phía trước mười mấy mét.
Sự rung chuyển kịch liệt khiến cho cửa kính vỡ nát và bay về phía ba người.
Ba người trong xe, ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Lúc khẩn cấp quan trọng, Lâm Dật cũng không rảnh phản ứng đến hai người, ôm lấy Chu Lương, dùng thân thể của mình chặn mảnh kính bể bay tới.
Trên cánh tay và mặt của anh đều bị cắt thành nhiều máu, nhất là sau ót và trên trán, trong sự rung chuyển mạnh mẽ, đã tạo thành mấy cái lỗ hổng, máu tươi chảy ra từ trên mặt.
Nghiêm trọng nhất là, vì bảo vệ Chu Lương, Lâm Dật luôn ôm anh thật chặt, không nhúc nhích.
Chuyện này khiến cho ngón tay chạm phải khẩu súng trước người, Lâm Dật cố nén đau đớn, anh biết, nhẹ nhất cũng là gãy xương.
Nhưng bây giờ, đã không còn quan tâm được nhiều như vậy.
Trên xe còn có bom và vũ khí, một khi xảy ra vấn đề thì sẽ là tai hoạ ngập đầu!
Sau khi nổ súng, bóng người của Trần Quan Kiệt lập tức biến mất không chút dấu vết.
Mà đường đi phía dưới, lại sa vào trạng thái hỗn loạn.
Lâm Dật nâng Chu Lương, bò ra từ trong xe, cố gắng tìm kiếm chỗ che chắn!
Nhưng còn chưa đi được bao xa, xe hơi đã nổ tung.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, SUV bị nổ tung bay tứ phía, toàn bộ Chepopur đều có thể nghe thấy tiếng vang này!
Biển động giống như sóng nhiệt, như dã thú nuốt chửng bầu trời, phá vỡ cửa kính của những ngôi nhà xung quanh, thậm chí còn làm cho một tòa nhà cũ sụp đổ.
Lâm Dật dùng thân thể bảo vệ Chu Lương thật chặt, nhưng ở trong vụ nổ quy mô như này, anh cũng không thể chỉ lo thân mình được.
Hai người cùng nhau bay ra ngoài, sau đó ngã ầm trên mặt đất!
Khói lửa tràn ngập trên đường Hank, mấy chục người vây công Lâm Dật đều bị thương với các mức độ khác nhau, thậm chí còn có mười mấy người tử vong.
Nhưng lúc này, những người còn lại, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Khói lửa tràn ngập, bùng cháy hừng hực tại trung tâm vụ nổ.
Bởi vì tầm mắt bị ngăn cản, động tác của mỗi một người đều rất cẩn thận, không dám tùy tiện thăm dò.
Cho đến mười mấy phút sau, tràng diện ổn định trở lại, hai nhóm người mới tiến lên thử thăm dò, muốn nhìn một chút xem còn người nào sống không.
Lúc này SUV đã bị nổ thành mấy phận.
Về phần Roy và Grillo trong xe cũng sớm đã không thấy tung tích.
Có người phát hiện ra một cánh tay cách đó mười mấy mét, đoán là của Grillo.
Không có người nào cảm thấy ngoài ý muốn với hình ảnh như vậy cả.
Dưới vụ nổ quy mô như này, Roy và Grillo không khả năng còn sống.
Dựa vào nguyên nhân này, ánh mắt mọi người đều di chuyển đến phía trước.
Bởi vì thi thể của hai người đàn ông Trung Quốc kia đang nằm cách đó mấy chục mét.
Nhưng không ai dám khinh thường, sợ lại xuất hiện ngoài ý muốn khác.
Có người phụ trách công tác bảo an, người thì phụ trách đột kích ở phía trước.
Mặc dù bọn họ trốn thoát được từ trong xe, nhưng uy lực của vụ nổ rất lớn, không thể nào còn sống sót.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng không có ai dám xúc động, tất cả đều thận trọng đi qua.
Mấy phút trôi qua, mọi người đi tới trước mặt Lâm Dật.
Phát hiện anh vẫn đang còn ôm Chu Lương thật chặt.
Nhưng phía sau lưng đã cháy đen một mảnh, không còn nhìn thấy da hoàn chỉnh.
Ngoài ra, còn có hai miếng sắt đâm vào từ sau lưng của anh, một cái ở vị trí trái tim, một cái khác tại thắt lưng.
Nhưng điều khiến cho mọi người chính thức phán định rằng anh đã chết là trên đầu của anh có một lỗ hổng lớn, ít nhất cũng phải mười mấy cm.
Bị thương nặng như vậy, muốn sống được là chuyện không thể nào.
Lúc này, phụ tá Bowen của Grillo và phụ tá Okafor của Roy đi ra.
"Anh bạn, xảy ra chuyện như vậy, nên xử lý như thế nào đây?"
"Chúng tôi chuẩn bị mang hai người Trung này đi, sau đó còn có thể làm chút chuyện, vẫn có chỗ dùng đối với chúng tôi." Okafor nói:
"Nhưng khoáng thạch hẳn là bị anh ta giấu ở bên trong thành, hai chúng ta chia nhau ra tìm đi, người nào tìm được thì chính là của người đó."
"Tôi muốn xin phép chuyện này với tổng bộ một chút, nhưng vấn đề không lớn, dù sao chúng ta là cùng một bọn, sau đó cũng sẽ bán cho các người."
Okafor gật gật đầu, nói về phía thủ hạ sau lưng:
"Đưa hai người kia đi cho tôi."
"Vâng!"
Mấy đại binh Mỹ đi tới, chuẩn bị làm việc.
Rầm rầm rầm...
Đúng lúc này, bỗng có tiếng động cơ truyền đến.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, bất ngờ nhìn thấy, ba cái máy bay trực thăng màu đen đang bay tới từ nơi không xa.
Biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến cho hai nhóm người lại trở nên khẩn trương, họng súng nhắm ngay vào máy bay trực thăng trên trời, để phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phanh phanh phanh!
Đúng lúc này, bỗng truyền đến tiếng súng.
Từ phía trước phía sau bên trái bên phải của đường đi, có mười mấy chiếc xe lái qua, trong đó có mấy chiếc xe được trang bị vũ khí hạng nặng, điên cuồng bắn phá về phía hai nhóm người, việc áp chế bằng hỏa lực được thực hiện chỉ trong khoảng khắc.
Ba mươi mấy người còn sót lại, đều buông vũ khí xuống, giơ hai tay lên, đã từ bỏ việc chống cự.
Máy bay trực thăng lần lượt hạ xuống từ trên trời, mấy chiếc xe lái từ nơi khác đến cũng dừng lại trước mặt Lâm Dật.
Tống Kim Dân đi xuống từ trên máy bay, đồng thời còn có mười hai thành viên của tổ bọn họ.
Từ 2 đến K, toàn thành viên đều đến đông đủ.
Nhìn thấy hình xăm trên người của những người này, sắc mặt của đám người Hắc Xà lập tức trở nên tái nhợt.
Là tổ chức xếp thứ 17 trong danh sách đen.
Bọn họ rất rõ ràng, hình xăm này đại biểu cho cái gì.
Cùng lúc đó, cửa xe của một chiếc Land Cruiser dẫn đầu mở ra, Ninh Triệt đi xuống từ trên xe.
Hai nhóm người gần như là chạy tới Chepopur cùng một lúc.
Trên đường còn xảy ra xung đột.
Kết quả rõ ràng, bên phía Ninh Triệt bị bại hoàn toàn.
Nhưng sau khi nói rõ mục đích của nhau, hai bên rất nhanh đã hoà giải, sau đó cùng nhau tới Chepopur.
Tống Kim Dân đứng ở phía trước nhất, nhìn thi thể không nhúc nhích của Lâm Dật.
Anh nhắm mắt lại, nhíu mày thật sâu, sự thống khổ đến im lặng, khiến cho anh không cách nào đối mặt với chuyện trước mắt.
"Lâm, Lâm Dật..."
Bịch...
Thân thể của Ninh Triệt lảo đảo, ngã xuống trên mặt đất.
Hai chân tựa như không nghe theo sự sai khiến, làm thế nào cũng đứng dậy không nổi.
Nước mắt lớn như hạt rơi xuống không ngừng, giống mưa rào tầm tã, không có cách nào kiềm chế.
Ninh Triệt lảo đảo nghiêng ngả bò về phía Lâm Dật, trong tích tắc, cô cảm thấy máu toàn thân như đông lại.
Cô đưa tay chạm vào, nhưng lại giống như thể tiếp xúc.
"Lâm, Lâm Dật..."
Cô thật sự hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, hi vọng có thể nhanh tỉnh lại khỏi giấc mộng này. Thế nhưng thân ảnh máu thịt mơ hồ đã nói rõ với cô rằng.
Giờ phút này chính là hiện thực.
Ninh Triệt nắm lấy tay Lâm Dật, phát hiện trên đó vẫn còn sót lại hơi ấm của anh.
"Lâm, Lâm Dật..."
Ninh Triệt nhẹ giọng gọi, nhưng không có bất kỳ sự đáp lại nào.
"Lâm Dật..."
"Lâm Dật."
"Lâm Dật!"
Ninh Triệt ôm lấy thi thể của anh, nước mắt cũng không dừng được nữa, khóc lớn lên.
"Tôi xin cậu mở mắt ra nhìn tôi một cái, cậu không phải đã nói là sẽ mãi mãi không chết sao, tại sao lại không thể kiên trì thêm vài phút chứ."
"Tôi cầu xin cậu, không được chết!"
Ninh Triệt khóc đến khàn cả giọng, thất hồn lạc phách.