Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1862 - Chương 1860: Châm Ngôn Nhân Sinh.

Chương 1860: Châm Ngôn Nhân Sinh.
Chương 1860: Châm Ngôn Nhân Sinh.

Tại đại viên Bộ Ủy nào đó, trong nhà Lương Hướng Hà.

Trở lại Yến Kinh những ngày gần đây, Lương Nhược Hư dự định hôm nay sẽ về nhà.

Nhưng buổi sáng xảy ra một việc, khiến cho Lương Nhược Hư từ bỏ dự định về nhà.

Bởi vì chuyện của cô và Lâm Dật, đã bị người phát tán trên mạng.

Sau khi biết tin tức này, Thẩm Thục Nghi vô cùng bình tĩnh, bởi vì bà đã sớm biết chuyện này, chỉ là vẫn luôn để ở trong lòng không nói, muốn chờ Lâm Dật tự mình xử lý việc này.

Nhưng không nghĩ tới lại bị người ta đưa ra ngoài trong lúc mấu chốt này.

Thẩm Thục Nghi ngửi được từng tia âm mưu trong chuyện này.

Nhưng Lương Tồn Hiếu và Lương Hướng Hà, lại bởi vậy mà nổi trận lôi đình. Nếu như không phải có bà nội Dương Ngọc Hoa che chở, nhất định tránh không được một trận chửi mắng!

Nhưng mà mắng thì mắng, sau khi xảy ra chuyện, Lương gia vận dụng toàn bộ lực lượng gia tộc, áp chế chuyện xuống trong thời gian cực ngắn.

Hiện tại, trên mạng đã tìm được tin tức liên quan.

Mà trong mắt Thẩm Thục Nghi, đối phương hành động như này, chính là vì buồn nôn Lương gia mà thôi.

Bởi vì việc này, chỉ có thể truyền bá ở trong phạm vi nhỏ.

Mà Lương gia có sức ảnh hưởng rất lớn trong ngành truyền thông, đừng nói là truyền thông chính thống, cho dù là các truyền thông khác trên mạng cũng không dám nhiều lời.

Tiếp theo, đối với những paparazi và blogger kia mà nói, tin tức của các ngôi sao thú vị hơn nhiều so với những thứ này.

Đối với phú hào mà nói, đây chính là chuyện thường ngày, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận, cũng cho rằng là chuyện rất bình thường.

Cho nên chuyện này, cũng không được truyền bá với quy mô lớn ở trên mạng.

Vương gia làm như vậy, là có hai mục đích.

Thứ nhất là để cho Kỷ Khuynh Nhan biết chuyện này, tiếp theo chính là làm ghê tởm Lương gia.

Chờ sau khi tin chết Lâm Dật được truyền về, tất nhiên sẽ được truy tặng danh hiệu liệt sĩ, đến lúc đó tin tức này sẽ lên men ở trên mạng một lần nữa.

Cứ như vậy, Lâm Dật sẽ thân bại danh liệt!

"Mặt mày ủ rũ làm gì, đã một ngày không ăn gì rồi."

Dương Ngọc Hoa bưng đồ ăn đã làm lên, đặt ở trước mặt Lương Nhược Hư.

"Con không đói bụng, không ăn đau." Lương Nhược Hư mặt ủ mày chau nói.

Lương Nhược Hư không để ý đến chuyện của mình và Lâm Dật bị lộ ra.

Có lẽ là trước đó, cô đã nghĩ qua sự kiện này, đã chuẩn bị tốt kể cả tình huống xấu nhất.

Nhưng qua nhiều ngày như vậy, vẫn không có một chút tin tức nào của Lâm Dật, trong lòng của cô vẫn luôn thấp thỏm không yên.

"Con xem một chút bây giờ là mấy giờ rồi, buổi sáng chỉ uống một chút cháo, một ngày không ăn gì cả, dạ dày sẽ không chịu nổi." Dương Ngọc Hoa tận tình khuyên bảo:

"Còn có cha con và ông nội của con bên kia, con cũng không cần lo lắng, chỉ cần bà còn sống, xem bọn họ ai dám nói con."

Dương Ngọc Hoa từ trước đến nay đều như vậy, sẽ không nói đạo lý với Lương Nhược Hư, luôn thiên vị không có lý do.

"Tôi cũng không nghĩ tới chuyện của bọn họ."

Lương Nhược Hư trong tâm thế vò đã mẻ không sợ rơi, tuy có ảnh hưởng rất lớn đối với thanh danh của mình, nhưng cô đã không rảnh bận tâm nữa.

Mất liên lạc thời gian dài như vậy, có ai mà không lo lắng chứ.

"Trong tình huống hiện tại, cho dù con có lo lắng cũng vô dụng, nên ăn chút cơm đi." Dương Ngọc Hoa nói:

"Nói không chừng lúc nào đó sẽ có tin tức, tuy bà chưa nhìn thấy dáng dấp của cậu ấy, nhưng có thể được con coi trọng, nhất định là không sai được."

Lương Nhược Hư nghiêng đầu, nhìn Dương Ngọc Hoa, "Bà nội, bà không giận con sao."

"Tại sao phải tức giận?"

"Làm nhục gia phong của Lương gia."

"Gia phong? Đều là dân chúng bình thường, có cái gì mà gia phong chứ, thật sự cho rằng mình là hoàng thân quốc thích sao?" Dương Ngọc Hoa khinh thường nói:

"Ông nội con cũng là người xuất thân từ dân quê, khi còn bé mỗi ngày đều ăn cám gạo, bây giờ chính là đồ cho heo ăn. Nếu như không phải ông cố ngoại của con thấy ông ấy đáng thương, gọi vào nhà chúng ta làm người giúp việc, nói không chừng đã chết đói rồi, nào còn có cơ hội ra chiến trường đánh giặc."

Nhìn thấy vẻ mặt không thèm quan tâm của Dương Ngọc Hoa, Lương Nhược Hư lộ ra nụ cười, chuyện bình thường mà cô thích nhất chính là nghe chuyện xưa của bậc cha chú lúc trước.

"Lời này nếu để cho ông nội của con nghe được, ông nhất định sẽ không cao hứng."

"Có cái gì mà không cao hứng, bà đã nói đủ hàm súc rồi, tình huống thật còn thảm hơn so với những gì bà nói." Dương Ngọc Hoa nói:

"Hơn nữa bà không quen nhìn loại chuyện này, cái gì mà gia phong, đều là đốt tiền, làm ra nhiều chuyện thiêu thân như vậy."

"Nhưng con vẫn cảm thấy, có chút có lỗi với Lương gia, dù sao cha mẹ ông nội của con đều là người coi trọng mặt mũi, rất dễ làm trò cười cho người khác."

"Không có gì mà phải xin lỗi cả." Dương Ngọc Hoa nắm tay Lương Nhược Hư, vuốt ve tới tới lui lui, giống như vuốt thế nào cũng đều không đủ, ý vị sâu xa nói:

"Trên đời này, cái gì quan trọng nhất? Nhất định là tiền quan trọng nhất, không có cơm ăn thì sẽ mất mạng, sẽ không có cách nào nói tiếp những chuyện còn lại."

"Nhưng mà, lúc có nhiều tiền rồi thì cái gì quan trọng nhất? Nhất định là tình cảm quan trọng nhất."

"Không nói về bà và ông nội con, chỉ nói về cha mẹ con, dựa vào thân phận của hai người bọn họ, mấy chàng trai cô gái trẻ tuổi kia chỉ hận không thể gọt cả đầu để dán lên trên người bọn họ. Con xem đã nhiều năm như vậy, hai người bọn họ vẫn luôn trải qua rất tốt, chưa bao giờ từng bất hòa. Nếu như không thật sự có tình cảm, nhất định làm không làm được điểm ấy."

"Nhưng con không bằng bọn họ."

"Làm sao lại không bằng được, chỉ cần con cảm thấy phần tình cảm này là thật là được."

Dương Ngọc Hoa chẳng hề để ý, nói:

"Người ưu tú luôn luôn hấp dẫn người khác, con chỉ cần cho rằng là con đúng, đồng thời nhiều năm về sau, con có thể vỗ ngực, nói mình không hối hận, như vậy thôi thì đã đủ cho cả đời này rồi."

Dương Ngọc Hoa nói sâu xa, "Có lúc, người không thể nghĩ quá nhiều, suy nghĩ nhiều, cuối cùng sẽ không làm được chuyện gì cả. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, chỉ cần mình sống thoải mái, có thể sống đúng với bản thân mình là được rồi, cho nên nha, nghĩ thoáng một chút, cũng không có gì mà không tốt cả."

"Bà nội, bà đúng là nhìn xa, con không bằng người."

"Nửa thân thể này của bà đều đã vào đất người, cũng đã nghĩ thoáng rất nhiều chuyện. Người không phải máy móc, cả một đời bận rộn, đến lúc già, đều sẽ cảm thấy có lỗi với chính mình, cả một đời vội vàng, là vì cái gì? Không phải là vì thoải mái sao."

Lương Nhược Hư cái hiểu cái không gật đầu, cô vẫn còn không thể lý giải hoàn toàn.

"Ông nội con, cha con, thậm chí bao gồm cả mẹ con, ngày nào bọn họ cũng bận rộn, con nói xem bọn họ có dự tính gì? Là vì cuộc sống thoải mái sao? Nhất định không phải, tiền của Lương gia đã đủ tiêu cả đời, là dục vọng đang đẩy bọn họ đi. Cho nên, con không nên học theo bọn họ, làm chuyện gì vui vẻ thì cứ làm, mấy chục năm sau cũng sẽ trở thành cát bụi, tận hưởng sự vui vẻ trước mắt là quan trọng nhất."

Sự rộng rãi của Dương Ngọc Hoa khiến cho Lương Nhược Hư có cảm giác thông suốt hơn.

Cô lúc trước không có phát hiện, bà nội đúng là người thông thấu mọi chuyện nhất Lương gia.

"Bà nội, con biết phải làm sao."

"Biết là được rồi, ăn cơm trên bàn trước đi." Dương Ngọc Hoa đứng lên nói:

"Buổi sáng hôm nay bà có mua dưa hấu, vô cùng ngọt, bà đi lấy cho con một chút."

"Không cần đâu, bà nội, không vội, bà ngồi lại với con đi, con muốn nói chuyện với ba."

"Ai ai ai, hai chúng ta lại trò chuyện, nếu không sau khi con đi, cũng không biết lúc nào mới trở về."

Reng reng reng _ _

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lương Nhược Hư vang lên, là Thẩm Thục Nghi gọi tới.

Lương Nhược Hư bĩu môi, "Bà nội, bà nhận đi, lúc này gọi điện thoại cho con, đoán chừng là muốn mắng con."

"Nó dám." Dương Ngọc Hoa nhận điện thoại, sau đó mở loa ngoài.

"Làm sao vậy, có chuyện gì." Dương Ngọc Hoa mạnh mẽ nói.

"Mẹ, Hạt Gạo đâu."

"Đang ăn cơm bên cạnh mẹ đây."

"Mẹ bảo nó nhận điện thoại."

"Con nói đi, nó có thể nghe thấy."

"Bảo nó đến phòng 2208, khu nội trú thứ ba của bệnh viện Hiệp Hòa..."

Thẩm Thục Nghi nói còn chưa hết câu, bỗng dừng vài giây đồng hồ, "Lâm Dật xảy ra chuyện."

Bình Luận (0)
Comment