Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1863 - Chương 1861: Tin Tức Của Lâm Dật.

Chương 1861: Tin Tức Của Lâm Dật.
Chương 1861: Tin Tức Của Lâm Dật.

Lời nói của Thẩm Thục Nghi, khiến cho Lương Nhược Hư giật mình.

Lâm Dật xảy ra chuyện rồi?

Xảy ra chuyện gì?

Dạng người như anh ấy, nếu như xảy ra chuyện bình thường, căn bản không coi là gì cả. . .

Đinh đinh đang đang _ _

Chiếc thìa trên tay cô rơi trên mặt đất, "Xảy, xảy ra chuyện gì. . ."

Thẩm Thục Nghi bên đầu kia điện thoại trầm mặc, hồi lâu sau mới mở miệng nói:

"Trong điện thoại không thể nói rõ ràng, con tới xem một chút là biết."

"Con, con sẽ qua ngay!"

Lương Nhược Hư đột nhiên đứng dậy, đi giày rồi lập tức ra khỏi cửa, thậm chí không để ý tới dáng vẻ tiều tụy của mình.

Trên đường Yến Kinh, dòng xe cộ tấp nập, Lương Nhược Hư vượt qua một chiếc lại một chiếc, thậm chí ngay cả đèn đỏ đều không để ý tới, không đến nửa giờ, đã chạy xe chạy đến bệnh viện Hiệp Hòa. Cô chạy giống như sắp mất mạng, xông tới khu nội trú thứ ba.

Trên thang máy, sắc mặt của Lương Nhược Hư khó coi tới cực điểm.

Tâm tình cũng bực bội tới cực điểm, nghe thấy người trong thang máy nói chuyện nhà chuyện cửa, cô thậm chí muốn mở miệng mắng chửi người.

Hơn một phút đồng hồ ngắn ngủi này, đối vô mà nói lại như dài dằng dặc.

Tầng 22 của bệnh viện Hiệp Hòa, là phòng bệnh cao cấp, nơi này không phải là có tiền là có thể vào ở.

Nhưng nếu như là người có thể nằm ở chỗ này, thì ai nấy đều có thân phận hiển hách, khiến người bình thường theo không kịp.

Ra khỏi thang máy, Lương Nhược Hư dường bước chân lại.

Cô nhìn thấy bên ngoài phòng 2208, có một đám người đang vây quanh, cơ hồ đều đến từ quân đội.

Còn có âm thanh thút thít không cách nào kiềm chế lại kia nữa.

Trên chiếc ghế bên trong phòng bệnh, Thẩm Thục Nghi cúi đầu, chống tay, giống như là bị mệt mỏi suy sụp.

Khắp tầng lầu, đều bao phủ trong một bầu không khí ngột ngạt, thậm chí ngay cả thở dốc, cũng trở nên khó khăn.

Nghe thấy tiếng mở cửa thang máy, Thẩm Thục Nghi nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy Lương Nhược Hư tới, lập tức đứng lên.

"Mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."

Hai mắt Thẩm Thục Nghi đỏ hoe, "Con vào xem liền biết."

Vẻ mặt của Lương Nhược Hư hơi ngừng lại, trở nên dại ra.

Trên hai chân của cô tựa đang như mang theo ngàn cân.

Người vây ở ngoài phòng bệnh, đều lui sang bên cạnh, nhường đường lại cho Lương Nhược Hư.

Lương Nhược Hư đi từng bước một qua.

Thế nhưng mà, hình ảnh trong phòng bệnh tựa như một đôi bàn tay đầy ma chú bóp lấy cổ của cô, khiến cho cô ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.

Cô nhìn thấy một người nằm trên giường, toàn thân trên dưới đều là vết thương, trên mặt mang máy hô hấp, không nhúc nhích.

Không có một chút phản ứng nào.

"Lâm, Lâm Dật. . ."

Lương Nhược Hư lảo đảo nghiêng ngả, đi về phía Lâm Dật, cô ghé vào trước giường bệnh, nhìn người đàn ông khiến cho mình lo lắng hãi hùng kia.

Cô cho rằng, tuy mất liên lạc, nói không chừng lúc nào đó, Lâm Dật sẽ phát tin tức qua cho mình.

Nhưng làm sao đều không nghĩ tới, cuối cùng chờ được lại là anh trong tình trạng như vậy.

"Lâm, Lâm Dật. . ."

Tay của Lương Nhược Hư run run, đưa về phía hai gò má của Lâm Dật, nhưng lại phát hiện trên người anh không có một chút nhiệt độ nào, tựa như là một khối băng.

"Hiện tại tình huống thế nào rồi, có nguy hiểm đến tính mạng hay không, nhanh chữa trị cho anh ấy đi, đều đứng ở đó làm gì vậy!"

Lương Nhược Hư đã mất đi lý trí, không cách nào khống chế tâm tình của mình.

Dù là có mấy người cầm quyền như Lục Bắc Thần, Dương Nghiễm Hạ ở đây, cô đã không muốn cố kỵ gì nữa.

Lương Hướng Hà đi đến, cưỡng ép kéo Lương Nhược Hư lên.

"Hạt Gạo, con bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút."

"Cha, mau nói cho con biết, vết thương của Lâm Dật có nặng hay không, lúc nào thì có thể tỉnh táo lại."

"Chuyện này. . ."

Đối mặt với tình huống như vậy, ông cũng không biết nói thế nào mới tốt, cắn răng nói:

"Lâm Dật được đưa tới đây từ một giờ trước, lúc trở về từ Panama, cậu ấy đã không được, đã hi sinh."

"Hi, hi sinh. . ."

Lương Nhược Hư ngây ra như phỗng, "Không thể nào, Lâm Dật làm sao có thể chết được, điện tâm đồ còn nhảy mà!"

"Đó là hiện tượng giả do máy hô hấp tạo ra, đồng tử đều đã giãn. Mọi người làm như vậy, chỉ là muốn để cho người thân nhân gặp lại cậu ấy một lần cuối."

"Một lần cuối. . ."

Lương Nhược Hư tự lẩm bẩm, mắt tối sầm lại, ngất đi.

"Bác sĩ! Y tá!"

Bác sĩ trong phòng bệnh vội vàng chạy tới, đỡ lấy Lương Nhược Hư từ trên tay Lương Hướng Hà.

"Không có chuyện gì cả, nghỉ ngơi một chút là được."

Lương Nhược Hư được đưa đi, trong phòng an tĩnh lại.

"Lâm Dật còn có người thân nào nữa không." Lục Bắc Thần nói.

"Cha mẹ nuôi của cậu ấy ở Quảng Châu, còn có . . ."

Nói được nửa câu, Đào Thành muốn nói lại thôi. Bởi vì quan hệ giữa ba người đã bị bại lộ, cộng với Lương Hướng Hà và Thẩm Thục Nghi đều ở đây, anh cũng không có nói thẳng.

"Người kia cũng ở Trung Hải."

"Thông báo cho bọn họ một chút, phái người tiếp quản, thông báo hết cho những người có thể thông báo, đừng lưu lại tiếc nuối cho người thân của cậu ấy." Lục Bắc Thần dừng một chút, "Trong điện thoại đừng nói quá trực tiếp, có chuyện gì thì đến đây rồi lại nói."

"Đã hiểu."

Đào Thành đi ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị thông báo cho bạn bè người thân của Lâm Dật.

. . .

Ban ngày, Kỷ Khuynh Nhan ăn đơn giản một chút đồ rồi đi làm.

Hà Viện Viện muốn bồi cô, nhưng bị Kỷ Khuynh Nhan đuổi đi.

Đối mặt với thái độ cứng rắn của Kỷ Khuynh Nhan, Hà Viện Viện cũng không có cưỡng ép lưu lại nữa.

Cô hiểu rất rõ Kỷ Khuynh Nhan, biết cô ấy là một người rất hiểu đạo lý, không ai có thể khuyên cô.

Chẳng bằng cho cô một không gian an tĩnh, chậm rãi đi tiêu hóa chuyện này.

Chỉ cần cô ấy không tự sát, thì không có vấn đề gì lớn.

Nhưng có một việc, đã có thể xác định.

Chuyện giữa cô ấy và Lâm Dật đã chậm.

Hơn bốn giờ hơn chiều, đám người Tần Hán cùng đi tới phía dưới tập đoàn Triều Dương, nhưng lại không ai đi lên trên cả.

Mà tìm một quán thịt nướng bên ngoài, giải quyết chuyện cơm tối, đồng thời còn có thể nhìn chằm chằm vào tình huống của cô.

Tuy chất lượng của quán thịt nướng rất bình thường, nhưng bốn người đều yên lặng ăn, không có nói này nói kia đối với món ăn, cũng không có tâm trạng để ý những thứ này.

"Chúng ta cứ ở đây sao? Không đi lên xem một chút?" Lương Kim Minh hỏi.

"Chủ yếu là đi lên cũng vô dụng, chúng ta có thể nói cái gì đây?" Cao Tông Nguyên nói:

"Viện Viện đã liên hệ với thư ký của Kỷ tổng, bảo cô ấy quan sát cẩn thận, hơn nữa cô ấy còn mở cuộc họp, tựa hồ không có vấn đề gì."

"Con mẹ nó." Tần Hán mắng một câu, "Lão Lâm rốt cuộc là đã chạy đi đâu vậy, đến giờ đã là bao nhiêu ngày rồi mà không có một chút tin tức nào."

"Ai. . ."

Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên cùng thở dài, không biết nên đánh giá chuyện này thế nào mới tốt.

Reng reng reng _ _

Lúc này, điện thoại di động của Cao Tông Nguyên vang lên.

Tần Hán và Lương Kim Minh đồng loạt nhìn qua.

"Hai người các người bình thường một chút, là thư ký tôi gọi điện thoại đến."

Hai người thu ánh mắt lại, không có một chút hứng thú nào.

"Chuyện gì?"

"Cao tổng, anh có biết một người tên là Kiều Hân không?"

"Kiều Hân?" Cao Tông Nguyên lẩm bẩm một câu, "Có chút quen tai, nhưng nghĩ không ra là ai."

"Cô ấy nói mình là bác sĩ của bệnh viện Hoa Sơn, là đồng nghiệp trước đó của Lâm tổng. Cô ấy gọi điện tới công ty, nói muốn ăn cơm với anh, còn nói biết Lâm tổng đang ở đâu."

Bình Luận (0)
Comment