Được thư ký nhắc nhở, Cao Tông Nguyên mới nhớ tới Kiều Hân là ai.
Trước đó Lâm Dật từng mang theo mình đến biển chơi cùng nhóm bác sĩ y tá của bệnh viện bọn họ.
Bản thân mình lúc trước, hình như còn chơi thật vui vẻ với nữ bác sĩ tên là Kiều Hân này.
Điểu quan trọng nhất chính là, cô ấy biết anh Lâm ở đâu!
"Nhanh nhanh nhanh, đưa số điện thoại của cô ấy cho tôi."
"Tôi bây giờ sẽ gửi qua điện thoại di động cho ngài."
"Nhanh một chút."
Cao Tông Nguyên cúp điện thoại, ánh mắt của ba người còn lại đều rơi xuống trên người anh.
"Xảy ra chuyện gì? Kích động như vậy?" Lương Kim Minh hỏi.
"Anh Lâm trước đó không phải từng làm việc tại bệnh viện Hoa Sơn sao, tôi biết một người đồng nghiệp của anh ấy. Cô ấy gọi điện thoại tới cho tôi nói biết anh Lâm ở đâu."
"Ngọa tào!"
Lương Kim Minh kích động mắng một câu, "Vậy còn chờ cái gì nữa, nhanh trả lời điện thoại đi."
"Đừng có gấp, lát nữa thư ký sẽ gửi qua."
Kiều Hân gọi cú điện thoại này cho Cao Tông Nguyên, bởi vì lúc trước, Lâm Dật đã nhắc qua bọn họ rất nhiều lần, nói quan hệ của mấy người vô cùng tốt, giống như huynh đệ ruột thịt.
Xảy ra chuyện như vậy, cô cảm thấy hẳn là nên nói cho Cao Tông Nguyên một tiếng.
Nhưng bởi vì không có phương thức liên lạc của Cao Tông Nguyên, cô liền trằn trọc, tìm phương thức liên lạc của công ty bọn họ.
Lúc mấy người đang nói chuyện, Cao Tông Nguyên nhận được một tin nhắn Wechat, là một dãy số điện thoại.
Không hề nghĩ ngợi, Cao Tông Nguyên lập tức gọi tới, mở loa ngoài.
"Alo? Kiều Hân sao?"
"Là tôi, anh là anh Cao đúng không?"
"Là tôi là tôi." Cao Tông Nguyên không ngừng trả lời, "Anh Lâm hiện tại đang ở đâu vậy?"
"Tôi nghe anh Lâm từng nhắc qua các anh, nói còn có một người tên là Tần Hán và Lương Kim Minh, quan hệ của bốn người vô vùng tốt, hẳn là như vậy đúng không."
"Đó là điều đương nhiên, thân như anh em ruột thịt, hai người bọn họ đang ở bên cạnh tôi đây. Anh Lâm mất tích lâu như vậy, rốt cuộc là đi đâu, chúng tôi tìm anh muốn điên rồi."
"Anh ấy tại ở bệnh viện Hiệp Hòa Yến Kinh, nếu như thuận tiện, các người có thể tới một chuyến hay không?"
"Được được được, chúng tôi sẽ qua ngay bây giờ, chúng ta liên lạc qua điện thoại."
"Các người đến thì nhớ gọi điện thoại cho tôi."
"Cám ơn em gái, sau này tôi sẽ mời cô một bữa."
"Không cần đâu, nếu như các người không bận gì, nhớ nắm chặt thời gian đến đây đi."
"Được."
Cao Tông Nguyên cúp điện thoại, mấy người lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Mụ nội nó, con hàng này sao còn chạy đến Yến Kinh." Tần Hán mắng một câu, "Tôi con mẹ nó lo lắng muốn chết, anh ấy thì đi tiêu dao khoái hoạt."
"Không thể nói như vậy, thủ pháp của anh Lâm có thể nói là đứng đầu, đoán chừng là đang làm người dẫn đầu cho cuộc phẫu thuật nào đó. Nếu không cũng không thể để cho chúng ta đến Yến Kinh."
"Có khả năng này." Cao Tông Nguyên đốt điếu thuốc, cảm thấy thoải mái hơn không ít, nói:
"Chúng ta cũng đừng ở đây đoán mò nữa, gọi điện thoại tới, để chúng ta đi qua, đoán chừng là còn có chuyện, đi thôi."
"Các người đợi chút đã, tôi gọi điện thoại cho học tỷ."
Hà Viện Viện lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Kỷ Khuynh Nhan.
"Em hôm nay đã gọi điện thoại cho chị tám lần rồi đó, có cần phải nhớ thương chị như thế không." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Lát nữa chị còn có buổi họp, cần chuẩn bị một chút tư liệu, trước không thèm nghe em nói nữa."
"Học tỷ chờ một chút, khoan lại tắt điện thoại." Hà Viện Viện ngăn Kỷ Khuynh Nhan lại.
Nhưng lời đến khóe miệng lại nén trở về, cô không biết nên nói chuyện này thế nào.
"Thế nào? Vẫn còn có chuyện?"
"Chuyện là. . ."
Hà Viện Viện xoắn xuýt, ấp a ấp úng, sau khi quyết định chắc chắn liền nói:
"Anh ấy đang ở Yến Kinh, chị có muốn đi qua đó một chuyến hay không?"
Hà Viện Viện không chỉ mặt gọi tên, cô biết Kỷ Khuynh Nhan có thể hiểu, mình đang nói đến người nào.
Bên đầu kia điện thoại trầm mặc.
Hà Viện Viện nghe được tiếng thở dốc của Kỷ Khuynh Nhan, hồi lâu sau mới nghe được câu trả lời của cô.
"Chị không đi được, còn có việc phải bận rộn."
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, em cảm thấy vẫn nên mặt đối mặt nói cho rõ ràng mới tốt." Hà Viện Viện nói:
"Cho dù nói thế nào, hai người các người cũng đã ở cùng một chỗ hơn hai năm, không thể không rõ ràng như này được."
"Đây cũng không phải là chuyện gì lớn, không cần thiết phải gặp mặt. Trong xã hội hiện tại, chuyện như vậy không tính là mới mẻ, em cũng không cần lo lắng thay chị."
Kỷ Khuynh Nhan dừng mấy giây, "Nếu như có thể, thì nói giúp chị trước mặt anh ấy. Chị cũng không phải là người hẹp hòi, không muốn trở mặt thành thù."
"Ừm."
"Chị còn phải mở cuộc họp, cúp máy đây."
Vừa nói xong, Kỷ Khuynh Nhan lập tức cúp điện thoại.
Hà Viện Viện trầm mặc không nói, cô biết, nếu như nói thêm một chữ nữa, tâm trạng của đàn chị sẽ hỏng mất.
Nhưng cô không biết là, sau khi biết được tin tức của Lâm Dật, nước mắt của cô đã rơi không ngừng.
"Đi thôi, học tỷ không đi, chúng ta cùng đi qua."
"Chị dâu, xảy ra chuyện lớn như vậy, chị vẫn nên ở lại bồi Kỷ tổng đi, bên này không có người, tôi thủy chung đều không yên lòng."
Lương Kim Minh không muốn Hà Viện Viện đi cùng.
Tần Hán và Cao Tông Nguyên cũng có suy nghĩ như vậy.
Cho dù là lúc nào, bốn người bọn họ đều là cùng một bọn, có lời gì đều có thể nói thẳng thắn.
Nhưng nếu như Hà Viện Viện đi cùng, có mấy lời không thể nào nói thẳng được.
"Không được, tôi phải đi!" Hà Viện Viện lạnh lùng nói, "Tôi nhất định phải cho anh ta một bạt tay!"
. . .
Tập đoàn Triều Dương.
Đương đương đương ——
Văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan bị gõ, thư ký đứng nói vọng vào từ ngoài cửa:
"Kỷ tổng, cuộc họp chiến lược cho dự án mới đã bắt đầu, giám đốc điều hành đều đang chờ chị qua đây."
"Nói cho mọi người một tiếng, tạm thời hủy bỏ cuộc họp này."
"Được."
Thư ký lên tiếng nhưng không có đi, "Kỷ tổng, sư phụ Lý ở căn tin, làm món cá tuyết om và bò bít tết mật ông, tôi gọi cho ngài một phần nha, đã một ngày không ăn gì rồi."
"Đợi lát nữa lại nói, không vội, cô đi ra ngoài trước đi."
"Đã biết."
Nữ thư ký rời đi, Kỷ Khuynh Nhan nằm trên bàn, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.
Cô cũng không biết là tại sao, chỉ nghe thấy cái tên đó thôi, tâm liền loạn thành một đoàn, nước mắt cũng không ngăn được.
Cả ngày này, Kỷ Khuynh Nhan đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Lần thứ nhất nói chuyện.
Lần thứ nhất ngồi xe của anh.
Lần thứ nhất ăn cơm anh làm.
Lần thứ nhất cùng anh đến Disney chơi.
Rất nhiều lần thứ nhất, giống như ánh sáng mỏng manh lướt qua ở trước mắt.
Có thể là cô quá tùy hứng, quá dính người.
Không cố mà trân quý thời gian hơn hai năm này.
Chỉ coi anh là chỗ dựa, nhưng không nghĩ tới việc cho anh một ôm ấm áp.
Là mình quá ích kỷ, chỉ muốn để anh yêu càng nhiều, nhưng lại không dành cho anh ấy càng nhiều tình yêu hơn.
Nếu như còn có cơ hội thì nên nói gì ở trước mặt anh ấy đây.
Rất muốn nói một tiếng xin lỗi với anh ấy, cảm ơn sự bao dung và bảo vệ của anh.
Chỉ tiếc, cuối cùng cô vẫn không thể vượt qua được ngọn núi kia, không thể khiến cho tất cả mọi người nghe thấy được chuyện xưa của mình và anh.
Còn chưa kịp nói lời từ biệt với anh, cứ như vậy mà qua loa kết thúc.
Kỷ Khuynh Nhan nắm hai tay thật chặt, khóc càng thêm lợi hại.
Trong lòng của cô vẫn là không bỏ xuống được, nhưng thời gian hơn hai năm kia không phải là ngắn. Cô rất muốn tiêu sái quay người, làm như chưa từng xảy ra gì cả.
Nhưng cuộc sống cứ trôi từ năm này qua năm khác, ai dám nói chuyện như mây khói.