Thời gian cứ trôi, không ai biết Kỷ Khuynh Nhan đã chảy bao nhiêu nước mắt, trong lòng có bao nhiêu giãy dụa.
Ban đêm Trung Hải ánh đèn rực rỡ, người đi đường vội vàng.
Vui buồn thích hận của đời người là không giống nhau, không có ai biết, trong tòa cao ốc này đang có một linh hồn cô độc.
Đương đương đương ——
Ngay lúc Kỷ Khuynh Nhan điều chỉnh tốt trạng thái, chuẩn bị tiếp tục công việc, cửa phòng lại bị gõ.
"Kỷ tổng, có hai người của quân đội, muốn tìm ngài."
"Người của quân đội?"
Kỷ Khuynh Nhan ngơ ngác một chút, mình hình như không có giao thiệp cùng ai trong cái vòng này, vì sao lại tìm đến mình?
"Vào đi."
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, thư ký mang theo hai hai người mặc quân phục, đi vào từ bên ngoài.
Kỷ Khuynh Nhan liền vội vàng đứng lên, đón hai người vào trên ghế sô pha.
"Chúng tôi không ngồi đâu." Một người trong đó nói: "Chúng tôi muốn hỏi một chút, ngài là Kỷ Khuynh Nhan Kỷ nữ sĩ đúng không."
"Là tôi."
"Chúng tôi là người thuộc khu Trung Hải, hôm nay tới, là có chuyện muốn nói rõ với cô một tiếng." Người của quân đội nói:
"Lâm tiên sinh đang ở Yến Kinh, muốn ngài đi qua đó một chuyến."
"Anh ấy bảo tôi qua sao?"
Trong lòng của Kỷ Khuynh Nhan lại hơi hồi hộp một chút.
Cái tên Lâm Dật này là cấm kỵ tại nơi này của cô, không được ai nhắc đến cả.
"Đúng vậy, hi vọng ngài có thể đi qua chuyến."
Kỷ Khuynh Nhan nhàn nhạt lắc đầu, "Tôi vẫn còn có chuyện, hiện tại cứ nói đi, không có thời gian qua đó."
Hai người liếc nhau, theo như trong tư liệu thì người phụ nữ trước mắt này là bạn gái của Lâm tiên sinh.
Cho dù mình không nói là chuyện gì, cô cũng không thể có thái độ này được?
"Mệnh lệnh mà chúng tôi nhận được chính là đón ngài đến Yến Kinh. Chúng tôi cũng không biết những chuyện cụ thể khác, không có cách nào nói thêm với ngài được."
Kỷ Khuynh Nhan vẫn lắc đầu như cũ, "Xin lỗi, tôi thật sự có rất nhiều chuyện cần làm, không có cách nào chạy tới được, hơn nữa hai chúng tôi đã chia tay, chuyện liên quan tới anh ấy, các người cũng không cần thiết phải tới tìm tôi."
"Chia tay..."
Nghe thấy tin tức này, nữ thư ký và hai người của quân đội đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Đây là chuyện mà trước đó bọn họ không nghĩ tới.
"Vậy được rồi, nếu ngài đã không muốn đi qua, chúng tôi sẽ không bắt buộc, quấy rầy ngài rồi."
"Không sao, làm phiền hai vị rồi."
Sau khi nói chuyện, nữ thư ký đưa hai người ra ngoài.
Dưới tập đoàn Triều Dương, có đỗ một chiếc SUV màu trắng chữ đen, Cao Sùng ngồi ghế cạnh tài xế, vẻ mặt nôn nóng đỡ huyệt thái dương, biểu lộ thống khổ.
Anh vốn dĩ là muốn đi lên, nhưng cuối cùng, vẫn ở lại trong xe.
Từ trước đến nay, anh và Mạc Hồng Sơn, vẫn luôn phụ trách công việc bảo vệ Kỷ Khuynh Nhan, biết Lâm Dật xem trọng cô như thế nào.
Nhưng xảy ra chuyện như vậy, anh không dám đối mặt với Kỷ Khuynh Nhan, nên dứt khoát phái hai chiến hữu đi lên.
Lúc này, hai người quân đội đi ra từ trong tòa nhà, sau đó lên xe.
"Người không ở công ty sao?"
Nhìn thấy đi ra chỉ có hai người, Cao Sùng hỏi.
"Kỷ tổng đang ở công ty, nhưng cô ấy không muốn đi."
"Hả? Không muốn đi?"
Cao Sùng không có thói quen lướt tikok, hơn nữa chuyện này đã bị Lương gia xóa đi rất nhanh. Anh cũng không biết, quan hệ giữa Lâm Dật và Lương Nhược Hư đã bại lộ.
"Kỷ tổng nói hai người bọn họ đã chia tay, sau này đã không còn quan hệ gì, cho nên không đi được."
"Chia, chia tay..."
Nghe thấy tin tức này, Mạc Hồng Sơn sửng sốt một hồi lâu.
Đây điều mà trước đó, anh chưa từng nghĩ tới.
"Các người liền không có khuyên bảo gì sao?"
"Có khuyên, nhưng người ta không có một chút ý suy nghĩ gì, chúng tôi cũng không tiện nói thêm cái gì."
"Được thôi, đều đã chia tay, cũng không có gì đáng nói."
"Anh Cao, về khu vực an ninh ăn cơm, hay là ăn bên ngoài?"
"Không đi đâu cả, đưa tôi đến sân bay, tôi đi Yến Kinh một chuyến."
"Được."
Trong văn phòng, Kỷ Khuynh Nhan đứng cạnh cửa sổ, người xe phía dưới nhỏ bẻ như những con kiến.
Đứng tại vị trí cao như vậy, muốn phân biệt được người và vật phía dưới là chuyện không thể nào.
Nhưng sau khi hai người rời đi, Kỷ Khuynh Nhan vẫn đứng ở chỗ này, không biết đang nhìn cái gì.
Kỷ Khuynh Nhan mệt mỏi ngồi xuống ghế sô lon, cúi đầu, tóc dài tản ra che đi dung nhan xinh đẹp.
Nỗi thống khổ và xoắn xuýt của cô đã đến giới hạn.
Dường như ngay cả không khí xung quanh đều chức sức nặng ngàn cân, áp cho người ta không thở nổi, thậm chí là khiến người ngạt thở.
Cảnh ban đêm càng ngày càng tối, đêm tối dần bao phủ toàn bộ Trung Hải.
Thập Lý Dương Tràng, thành thị phong vân tế hội, bày ra một mặt nhiều màu nhiều sắc khác của nó.
Tựa như là cô gái ngây ngô thẹn thùng trút bỏ vỏ bọc ngây thơ, biến thành một thiếu phụ quyến rũ.
Trong tiếng cười nói, mang đến cho mỗi người một niềm vui vẻ khác nhau.
Nhưng những thứ này đều không có quan hệ gì với Kỷ Khuynh Nhan.
Cô độc và bất lực, khiến cho cô không hòa nhập vào cảnh đêm mỹ diệu này được, tựa như là một người lạc lõng trong bộ tranh phong cảnh.
Lộ ra vẻ dư thừa.
Đèn đuốc của tòa nhà tập đoàn Triều Dương tắt dần, đồng nghiệp tăng ca đều lục tục rời khỏi công ty, chỉ còn lại một tầng cao nhất.
Đương đương đương ——
Cửa phòng bị gõ, giọng nói của thư ký vang lên từ bên ngoài.
"Kỷ tổng, đã hơn tám giờ tối rồi, ngài còn ở lại tăng ca sao?"
"Tôi còn có mấy văn kiện chưa xử lý hết, lát nữa sẽ về sau."
"Nhưng đã hơn tám giờ rồi, ngài đã một ngày không ăn gì rồi, nếu tiếp tục như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi."
"Không cần lo lắng cho tôi, thời gian không còn sớm, cô đi về trước đi."
"Kỷ tổng, tôi đã mua cho ngài ít đồ, để ngoài cửa cho ngài, lúc đói thì nhớ ăn một chút."
Kỷ Khuynh Nhan không đáp lại, hiện tại cô không muốn nói một câu nào.
Chỉ muốn bản thân được ở một mình một lúc.
Thư ký ngầm thở dài, đi theo bên cạnh Kỷ Khuynh Nhan nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy như dạng này.
Nhưng cũng không có cách nào khác, xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể để cho cô chậm rãi tiêu hóa, người khác đều giúp không được gì.
Reng reng reng _ _
Cũng không biết trải qua bao lâu, chuông điện thoại di động phá vỡ sự yên tĩnh của văn phòng.
Tựa như là một tấm màn màu đen khổng lồ bị xé mở mà không có một dấu hiệu báo trước, kéo Kỷ Khuynh Nhan về tới hiện thực, đối mặt với một thế giới mà cô không muốn.
Nhìn số điện thoại phía trên điện thoại di động, phát hiện là Hà Viện Viện gọi tới.
Hai tay Kỷ Khuynh Nhan che mặt, sau đó lại dập máy.
Cô hiện tại không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe người khác nói chuyện.
Cô không muốn nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, chỉ muốn an tĩnh ở lại đây.
Cô cố gắng dùng phương thức như vậy để thoát khỏi thế giới này.
Đêm tối vô tận luôn có thể kéo cô vào trong những ký ức, cô không dám trở về, cũng không dám nghĩ đến.
Chỉ có thể trốn tránh.
Thế nhưng mà, điện thoại vừa bị cúp máy, lại vang lên.
Lần này, Kỷ Khuynh Nhan không cúp máy nữa mà nhận điện thoại.
Nhưng bên trong, lại truyền đến tiếng khóc của Hà Viện Viện.
"Học tỷ..."
Hà Viện Viện khóc không thành tiếng, khóc giống như là trời sập xuống.
Kỷ Khuynh Nhan hoảng hồn, không hiểu tại sao Hà Viện Viện lại như vậy.
"Xảy ra chuyện gì, đang còn tốt khóc cái gì."
"Chị, chị đến Yến Kinh một chuyến đi..."
Hà Viện Viện khóc càng lớn tiếng, "Tới gặp anh ấy một lần cuối đi."