Kỷ Khuynh Nhan ngây ngẩn cả người, đầu óc trống rỗng.
"Em đang nói cái gì..."
"Chúng em đang ở bệnh viện Hiệp Hòa Yến Kinh, anh, anh ấy không được... Chị bây giờ tới, còn có thể gặp anh ấy một lần cuối cùng."
"Tại sao có thể như vậy, anh ấy sao có thể sẽ không được!"
Giọng điệu của Kỷ Khuynh Nhan cất cao hơn, gần như là hét lên.
"Bị bom nổ bị thương... Nếu như chị không đến, thì thật sự sẽ không gặp được..."
"Chị, chị bây giờ sẽ đi qua, các người chờ một chút!"
"Tông Nguyên đã phái xe đi đón chị, sân bay có máy bay tư nhân, mau qua đây đi..."
Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại di động, chạy về phía cửa.
Bịch _ _
Phía dưới chân lảo đảo một cái, Kỷ Khuynh Nhan ngã xuống mặt đất, đầu gối chạm mạnh xuống đất, nhưng cô lại vội vàng đứng lên, chạy xuống tầng dưới như là sắp mất mạng.
Hơn ba giờ sau, lúc này đã là rạng sáng.
Bệnh viện Hiệp Hòa người đông tấp nập, giờ đã không còn cảnh tượng người người nhốn nháo nữa.
Kỷ Khuynh Nhan ngồi xe mà Cao Tông Nguyên sắp xếp từ trước, dừng lại trước cổng khu nội trú thứ ba của bệnh viện Hiệp Hòa.
Nhưng lúc này, tại cửa của khu nội trú thứ ba có ít nhất là hơn trăm chiếc xe đang đỗ.
Có thể nhìn thấy hầu như tất cả biển số xe ở chỗ này.
Kỷ Khuynh Nhan xuống xe, chạy như điên vào tòa nhà.
Đi thang máy lên tầng 22, sự nôn nóng trong lòng khiến cho cô cảm thấy mỗi một giây đều là dày vò.
Mới ra khỏi thang máy, đã nghe thấy tiếng khóc không cách nào kiềm chế được.
Kỷ Khuynh Nhan đứng ngốc tại chỗ, cô nhìn thấy cách đó không xa Hà Viện Viện, Vương Thúy Bình, Triệu Toàn Phúc, còn có Quách Ngưng Nguyệt...
Tiếng khóc tựa như một con đao cứa qua màng nhĩ của cô, đâm vào trái tim của cô.
"Học tỷ..."
Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan, Hà Viện Viện chạy tới, ôm lấy cô thật chặt, khóc càng lớn hơn.
"Sao, sao có thể như vậy..."
Ánh mắt của Kỷ Khuynh Nhan trở nên đờ đẫn, cả người giống như một kẻ ngốc.
"Chị dâu..."
Quách Ngưng Nguyệt cũng ôm lấy Kỷ Khuynh Nhan, "Anh trai em đi rồi..."
Kỷ Khuynh Nhan như một bức tượng điêu khắc, đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt vô thần, đã mất đi tất cả ánh sáng.
Bi thương bao phủ mỗi người, ngoại nỗi lòng chua xót, mọi người đều không biết nên làm gì ở thời điểm này cả.
"Kỷ tổng, đi theo tôi."
Đào Thành cố nén bi thương, đi tới trước mặt Kỷ Khuynh Nhan.
Hà Viện Viện và Quách Ngưng Nguyệt đỡ lấy Kỷ Khuynh Nhan, đi tới trước phòng bệnh.
"Học tỷ!"
"Chị dâu!"
Vừa đi tới trước cửa, chân của Kỷ Khuynh Nhan đã không nghe sai khiến, không có một chút sức lực nào, ngã xuống mặt đất.
Mấy thành viên nữ của lữ đoàn Trung Vệ, vội vã đi tới, đỡ Kỷ Khuynh Nhan lên.
Trên giường bệnh, Kỷ Khuynh Nhan không nhìn thấy Lâm Dật, mà chỉ thấy được một tấm vải trắng, phía dưới che kín một người.
Nhưng Kỷ Khuynh Nhan đã không có cách nào tự mình đi lại đó được nữa.
Cô được người đỡ, đi tới phía trước giường.
"Lâm, Lâm Dật..."
Kỷ Khuynh Nhan thử vươn tay thăm dò, nhấc lên tấm vải trắng phảng phất nặng ngàn cân kia.
Cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc, thấy được hình bóng mà mình mong nhớ ngày đêm.
Nhưng cô chưa từng nghĩ qua, lúc gặp mặt lần nữa, vậy mà lại là xa cách vĩnh viễn.
"Anh, anh..."
Tâm trạng của Kỷ Khuynh Nhan đột nhiên trở nên bình tĩnh.
Sau khi trải qua những vui buồn lớn, cô cuối cùng cũng có thể bình tĩnh đối mặt với hỉ nộ sầu bi của mình.
Nhưng lần này, thứ mà cô nhìn thấy không phải là Lâm Dật, mà chính là một màu đen kịt.
Khi cô tỉnh lại một lần nữa, đã hơn ba giờ sáng.
"Học tỷ..."
Kỷ Khuynh Nhan được sắp xếp đến một gian phòng khác, bốn người Hà Viện Viện đều ở nơi này, không nói một lời.
"Chị, chị sao lại ở đây!"
"Chị vừa mới ngất đi."
"Lâm Dật đâu, chị muốn đi tìm anh ấy!"
"Đang ở phòng bên cạnh, chờ đến khi trời sáng, sẽ tiến hành các bước tiếp theo."
Kỷ Khuynh Nhan biết là có ý gì, có lẽ buổi sáng ngày mai, sẽ muốn đưa đến nhà tang lễ.
Kỷ Khuynh Nhan vén chăn lên, vội vã đi ra ngoài.
Trong hành lang, vẫn có thể nghe được tiếng khóc như cũ.
Là Vương Thúy Bình và Quách Ngưng Nguyệt.
"Chị dâu..."
Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan đi ra, Quách Ngưng Nguyệt đứng lên từ trên ghế dài, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Hai người lớn lên từ nhỏ, tình cảm của cô đối với Lâm Dật cho dù là anh em ruột cũng không bằng, khóc đến sưng cả mắt.
Vương Thúy Bình có kiềm chế hơn Quách Ngưng Nguyệt một chút, nhưng hốc mắt cũng đã sưng lên.
Triệu Toàn Phúc và Ngô Phi Dược, một người đứng bên cạnh tường, một người khác ngồi xổm ở góc tường, không nói một lời, dường như đã già đi mấy tuổi.
"Đừng khóc..."
Kỷ Khuynh Nhan chảy nước mắt, an ủi Quách Ngưng Nguyệt.
Hiện tại cô mới là người cần được an ủi nhất, nhưng vẫn muốn kiên cường đi an ủi Quách Ngưng Nguyệt.
"Em bồi mẹ Vương ngồi một hồi, chị vào xem anh ấy."
"Ừm."
Kỷ Khuynh Nhan đẩy cửa phòng bệnh ra, bỗng dừng lại, cô nhìn thấy Lương Nhược Hư ở bên giường Lâm Dật.
Hai người đều không nghĩ tới, có một ngày lại lấy phương thức như vậy để chạm mặt.
Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan, Lương Nhược Hư ngồi dậy từ trên ghế, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, cảm thấy rất khó nhìn thẳng vào cô.
Nhưng Kỷ Khuynh Nhan đã không muốn tính toán nhiều như vậy nữa.
Đã đến lúc này rồi, cứ để cho những chuyện thị phi kia tan thành mây khói đi.
Ngoại trừ Lương Nhược Hư, Khưu Vũ Lạc, Ninh Triệt, Tiếu Băng và Đào Thành đều ở đây, không ai nỡ rời đi cả.
"Có thể, có thể nói cho tôi biết một chút rốt cuộc đã xảy chuyện gì hay không."
Ánh mắt của ba người phụ nữ đều rơi xuống trên người Đào Thành, "Cô xem cái này trước đi, chúng tôi tìm thấy ở trên người anh ấy, là viết cho cô."
Kỷ Khuynh Nhan nhìn thấy, Đào Thành đưa tới một tờ giấy dính đầy vết máu.
Kỷ Khuynh Nhan run rẩy nhận lấy tờ giấy, tâm trạng của Kỷ Khuynh Nhan lại bị khuấy động một lần nữa.
"Thấy chữ như thấy người, hơn hai năm qua, đây là lần đầu tiên anh viết thư cho em."
"Anh không biết mình có thể sống trở về hay không, nên sớm viết cho em phong thư này, tin rằng nếu như người không thể quay về thì thi thể của anh cũng sẽ được đưa về nước. Em đại khái có thể nhìn thấy phong thư này."
"Nếu như anh chết rồi, toàn bộ sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Lăng Vân đều quy về dưới tên của em vô điều kiện. Anh có lẽ đã sắp xếp xong xuôi những chuyện này trước đó rồi. Nếu như trong chuyện này, gặp phải khó khăn gì, thì cứ đến khu quân đội Trung Hải, tìm một người tên là Dương Nghiễm Hạ, ông ấy sẽ giúp em xử lý tất cả mọi chuyện."
"Nếu như em có thể nhìn thấy phong thư này, không biết có thể tiếp nhận hay không. Nhưng không còn cách nào khác, anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, hi vọng ông trời có thể chiếu cố anh thêm một lần, Nếu như có thể còn sống trở về, anh nhất định sẽ đi lấy giấy chứng nhận với em. Sinh mệnh quá yếu đuối, anh cũng giống vậy, không muốn để lại tiếc nuối."
"Nhưng nếu như em nhìn thấy phong thư này, thì đại biểu anh đã chết. Nếu như không muốn kinh doanh công ty, thì cứ bán toàn bộ đi, sống cuộc sống mà mình thích."
"Thật xin lỗi, đời người dài đằng đẵng lại chỉ trải qua được với em hai năm quang cảnh này, đây là tiếc nuối của anh, cũng là phúc khí mà anh không có. Anh thật sự không muốn như vậy, chỉ là anh không có cơ hội. Anh còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, anh nhất định phải đi cứu anh ấy!"
"Thật xin lỗi, là anh đã cô phụ em."