Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1867 - Chương 1865: Ôn Nhu Cuối Cùng.

Chương 1865: Ôn Nhu Cuối Cùng.
Chương 1865: Ôn Nhu Cuối Cùng.

Tích tích cộc cộc...

Nước mắt của Kỷ Khuynh Nhan rơi trên giấy.

Phía trên chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có thể nhìn thấy vết máu trên giấy.

Là để lại lúc viết thư.

Nhưng điều khiến cho Kỷ Khuynh Nhan để ý hơn là, ngữ khí trong thư hoàn toàn không phải là dáng vẻ bình thường của Lâm Dật.

Giống như là một lời từ biệt vô cùng nghiêm túc.

Khi đó, anh ấy cũng đã dự liệu được kết cục như vậy, nếu không cũng sẽ không viết thư kiểu như này.

"Học tỷ, cô đừng khóc, người chết không thể sống lại, cuối cùng vẫn là bộ dáng này."

Trong lòng của Đào Thành cảm thấy khó chịu, nhưng anh vẫn đi tới, nói với Kỷ Khuynh Nhan:

"Chuyện liên quan tới việc chuyển nhượng tập đoàn Lăng Vân, chúng tôi sẽ giúp cô sắp xếp, cô không cần lo lắng."

"Tôi không muốn những thứ này..."

Hai mắt của Kỷ Khuynh Nhan đã không còn tiêu điểm, cô lắc đầu, nói:

"Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đi ra ngoài một chuyến, lại lấy phương thức như vậy để trở về."

"Chúng tôi là bộ đội bí mật của Trung Quốc, Lâm Dật là một thành viên trong đó. Trước khi đến Panama công tác, gặp nhiệm vụ khẩn cấp, anh ấy và một đội viên khác đã hy sinh trong nhiệm vụ."

"Bộ đội bí mật..."

"Đúng thế." Đào Thành nói.

"Nhưng trước đó anh ấy chưa từng nói qua với tôi."

"Nhiệm vụ mà chúng tôi chấp hành đều rất nguy hiểm, anh ấy sợ cô lo lắng, nên mới không nói cho cô, hy vọng cô có thể hiểu."

"Hiểu cho sao..."

Kỷ Khuynh Nhan nhìn về phía Đào Thành, người kia bị nhìn đến mất tự nhiên, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Anh sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Khuynh Nhan.

Đơn thuần sợ hãi.

"Người đều đã chết! Anh bảo tôi phải hiểu cho thế nào đây!"

Kỷ Khuynh Nhan bỗng nhiên đề cao âm điệu, cô không có cách nào khống chế tâm trạng của mình, lớn tiếng chất vấn.

"Các người dựa vào đâu mà để cho anh ấy đi chấp hành nhiệm vụ! Anh ấy cũng là người bình thường! Các người quá ích kỷ!"

Kỷ Khuynh Nhan nắm lấy cổ áo Đào Thành, lớn tiếng quát lên!

Đào Thành không nhúc nhích, anh hiểu được, người phụ nữ trước mắt cần một phương thức để phát tiết.

Nếu như cô ấy thật sự có thể nguôi giận, dù là để cho cô đánh một trận cũng không sao cả.

"Chuyện này là chúng tôi sơ suất, không trợ giúp kịp thời, là lỗi của chúng tôi."

"Tôi không muốn nghe anh nói những lời này!" Kỷ Khuynh Nhan rống lên, "Các người trả Lâm Dật lại cho tôi! Trả anh ấy lại đây cho tôi!"

"Thật xin lỗi..."

"Các, các người dựa vào đâu mà để cho Lâm Dật đi làm loại chuyện này!"

Tâm trạng của Kỷ Khuynh Nhan đã sụp đổ, dù đã qua mấy giờ, cô đều không thể tiếp nhận chuyện như vậy.

"Học tỷ, chị tỉnh táo một chút."

Hà Viện Viện đỡ Kỷ Khuynh Nhan lên, "Đây là lựa chọn của anh ấy, chúng ta không thể trách người ta được."

Kỷ Khuynh Nhan nắm chặt góc áo của Hà Viện Viện, người đã từng chống đỡ cho cô trải qua cuộc sống không buồn không lo, đã hoàn toàn biến mất.

Thế giới tinh thần của cô đã sớm thất linh bát lạc, giống như là một đứa trẻ bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.

Hà Viện Viện ôm lấy Kỷ Khuynh Nhan, cô cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể cùng khóc với cô.

"Nhanh nhanh nhanh, đưa cô ấy về phòng bệnh."

Bác sĩ phụ trách trực ban chạy tới, "Nếu như không ổn định lại, tinh thần của cô ấy sẽ bị kích thích, sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể cứu vãn."

Cùng lúc đó, bác sĩ lấy thuốc an thần ra, tiêm cho Kỷ Khuynh Nhan một mũi.

Rất nhanh, tâm tình của cô đã ổn định lại, nằm ở trên giường, nặng nề ngủ thiếp đi.

Người trong phòng bệnh đều cảm thấy không đành lòng, nhất là Tiếu Băng.

Cô đã từng thấy qua Kỷ Khuynh Nhan, biết dáng vẻ lúc trước của cô.

Một người phụ nữ có đủ sự mỹ mạo và ưu nhã, nhưng giờ phút này, những thứ gần như là hoàn mỹ này đều đã biến mất.

Thậm chí còn có chút chật vật.

Yêu sâu bao nhiêu, lúc này sẽ sụp đổ bấy nhiêu.

Phòng bệnh cuối hành lang, Kiều Hân đứng ở phía trước cửa sổ, nghe từ đằng xa truyền đến tiếng khóc, cô chỉ có thể lặng lẽ lau nước mắt.

Âm thanh trong phòng bệnh khiến cho lòng của cô như là xoắn lại cùng một chỗ, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Một phần trong đó là bởi vì Lâm Dật.

Trải qua thời gian dài, anh ấy giống như là một người anh trai lớn luôn chăm sóc cho mình. Nếu như không phải có anh ấy, bản thân mình chỉ sợ sẽ không được ở lại bệnh viện Hoa Sơn.

Mà bây giờ, anh ấy lại lấy phương thức như vậy mà rời đi.

Cô không có cách nào tiếp nhận chuyện như vậy trong thời gian ngắn.

Mà một phần khác, là đau lòng cho Lý Sở Hàm.

Nỗi khổ trong lòng của cô là ngay cả quyền lợi khóc vì anh ấy cũng không có, chỉ có thể trốn ở trong phòng bệnh, lặng lẽ lau nước mắt.

Không ai có thể biết được nỗi khổ của Lý Sở Hàm.

Lâm Dật là trụ cột tinh thần duy nhất của cô, cũng là người thân duy nhất trên thế giới này của cô.

Hiện tại Lâm Dật đi rồi, thế giới của Lý Sở Hàm cũng dần sụp đổ.

Không ai có thể thay thế vị trí của Lâm Dật trong lòng cô,

Cô yên lặng ngồi trên giường bệnh, không nhúc nhích, không nói một lời, không có ai biết cô đang suy nghĩ gì. Cả người dường như hòa thành một thể với gian phòng đen tối.

Giống như chuyện trên toàn thế giới đều không có quan hệ gì với cô nữa.

Trong phòng bệnh của Lâm Dật, đều vô cùng yên tĩnh.

Người ở bên trong dường như đã mất đi phương hướng cuộc sống tại thời khắc này, không biết tiếp theo nên làm cái gì.

"Chúng ta đều ra ngoài đi, đừng đứng ở đây nữa." Đào Thành nói:

"Việc đã đến nước này, ở lại đây trông coi cũng không còn ý nghĩa gì cả."

Sau khi trầm mặc mấy giây, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt lần lượt đi ra ngoài, theo sát phía sau là mấy người Tần Hán.

Nhưng Lương Nhược Hư không đi, vẫn ngồi trước giường bệnh của Lâm Dật, giữ nguyên dáng vẻ không nhúc nhích mà nhìn anh.

Thật tốt khi anh vẫn ở đây, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

"Anh cũng thật là, đi rồi cũng không để cho người ta sống yên ổn."

Lương Nhược Hư nắm lấy tay Lâm Dật, ôn nhu vuốt ve, trong ánh mắt mang theo dáng vẻ của trẻ con.

"Bình thường lúc nhìn thấy em, anh không phải nhiều lời lắm sao. Bây giờ tại sao lại không nói chuyện, có bản lĩnh thì anh ngồi dậy cho em xem. Anh muốn em làm gì, em đều đáp ứng, cơ hội chỉ có một lần, nếu như anh mà bỏ lỡ thì sau này sẽ không có cơ hội này nữa đâu."

"Phiền nhất chính là người như anh, trêu chọc xong liền chạy, hiện tại cho anh cơ hội lại không có động tĩnh, không đàn ông một chút nào, hừ."

Lương Nhược Hư nhẹ nhàng sờ lấy tay của Lâm Dật, ngửa đầu, không muốn để cho nước mắt chảy ra.

"Em nghĩ kỹ rồi, đợi sau khi hoàn thành xong chuyện ngày mai, em sẽ từ chức rồi đi du lịch khắp thế giới. Về phần tro cốt của anh, em muốn mang theo một chút, nếu như người khác phản đối, em sẽ len lén lấy đi, tóm lại nhất định phải lấy đi một ít."

"Nhưng mà anh yên tâm, bất kể nói thế nào, anh cũng là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân, em nhất định sẽ để anh đi nở mày nở mặt. Ngoài ra, với tính cách thích ăn vụng của anh, em sẽ đốt thêm cho anh ít người giấy, để anh thật tốt..."

Nói được nửa câu, Lương Nhược Hư cố nén tâm tình, tựa như là dây đàn đứt dây, rốt cuộc vẫn không kiềm chế được.

"Anh cứ đi như thế, em thật sự rất tiếc nuối." Lương Nhược Hư cảm khái một tiếng:

"Mỗi ngày đều nói em không ôn nhu, em còn nghĩ đến việc sẽ loại bỏ tật xấu này, để cho mình nhìn nữ tính hơn một chút. Nhưng anh đã biến thành cái dạng này, cho dù em trở thành một người ôn nhu thì anh cũng không nhìn thấy được."

Đầu ngón tay của Lương Nhược Hư lau đi nước mắt, nhẹ giọng thầm thì bên tai Lâm Dật.

Có lẽ đây chính là sự ôn nhu cuối cùng mà cô dành cho Lâm Dật.

Bình Luận (0)
Comment