Bên ngoài phòng bệnh, nhóm người Tần Hán châm thuốc, đồng thời đưa cho Đào Thành một điếu.
Theo quy định, ở đây không được phép hút thuốc.
Nhưng vào thời khắc đặc biệt này, cộng thêm việc không có người ở đây, bác sĩ không quản và cũng không dám quản nhiều như vậy.
Bọn họ chỉ tò mò lai lịch của người thanh niên hy sinh là gì mà lại khiến nhiều người quan tâm đến vậy.
"Các anh thực hiện nhiệm vụ gì?" Tần Hán nhìn Đào Thành với vẻ mặt u ám.
"Xin lỗi, đây là quy tắc, chúng tôi không thể nói."
"Là người nước ngoài sao?"
"Đúng."
"Anh có biết đó là tổ chức gì không?"
"Xin lỗi, cái này cũng không thể nói."
"Cái này không thể nói, cái kia cũng không thể nói, ít ra cũng phải cho chúng tôi một chút manh mối gì chứ." Tần Hán tức giận nói.
Nếu người đứng đối diện không phải là Đào Thành thì bây giờ anh ta đã cho gã ta một cái bạt tai rồi.
"Đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể xử lý được." Đào Thành nói tiếp:
"Nhưng các anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ báo thù cho bọn họ, tuyệt đối không để những người kia nhởn nhơ ngoài đó đâu!"
"Chắc anh cũng biết thân phận của chúng tôi rồi, năng lực không bằng lão Lâm, bảo chúng tôi đi sống mái với người khác là không thể." Tần Hán nói tiếp:
"Nhưng chúng tôi có thể bỏ ra một ít tiền, dùng mấy tỷ mua mấy cái mạng đó, một trăm triệu một mạng người, anh cung cấp cho tôi một ít tin tức đi."
"Thật sự không thể."
Đào Thành nói tiếp:
"Tôi biết các anh và Lâm Dật thân thiết như anh em, cũng hiểu được tâm trạng của các anh. Nhưng chuyện này rất phức tạp, không phải cứ muốn làm là làm được. Nếu không cũng không xảy ra loại chuyện này. Mong các anh bình tĩnh."
"Chết tiệt!"
Tần Hán phun ra một câu chửi thề, khắp người tràn đầy lửa giận, nhưng lại không có chỗ trút.
"Này..."
Đào Thành thở dài, không biết nên nói thế nào với Tần Hán và những người khác về chuyện này.
Những người trong Lữ đoàn Trung Vệ biết rất rõ rằng nếu lúc đó Lâm Dật không ra cứu Chu Lương.
Chỉ cần anh trốn đi thì chắc chắn có thể cầm cự cho đến khi quân tiếp viện tới, không khó để có thể sống sót trở về.
Nhưng anh đã không từ bỏ Chu Lương, cho dù lúc đó anh ta đã chết thì anh cũng muốn đem thi thể của anh ta trở về.
Sống không thẹn với Lữ đoàn Trung Vệ.
Tại sân bay Yến Kinh, hai chiếc Red Flag và ba chiếc Audi A8 đã đậu ở rìa đường băng của sân bay.
Người bình thường chắc chắn không thể lái ô tô đến đây, hơn nữa đây lại là sân bay Yến Kinh.
Nhưng vì người ngồi trong xe là Lục Bắc Thần nên mọi quy tắc đều có thể thay đổi.
Không lâu sau, một chiếc máy bay của Emirates từ bầu trời xa xôi bay tới, cuối cùng đáp xuống đường băng và dừng lại cách ba chiếc xe không xa.
Những người trên ba chiếc xe cũng lần lượt bước xuống.
Lục Bắc Thần, Lương Hướng Hà, Lương Tồn Hiếu, Thẩm Thục Nghi, Lưu Hồng và sáu cảnh vệ đi cùng.
Ánh mắt của bọn họ đều bình tĩnh, chỉ có Lưu Hồng là run lên vì hồi hộp.
"Lão Lương, anh ấy thật sự trở lại rồi sao?"
Đứng bên cạnh Lương Tồn Hiếu, Lưu Hồng khẽ hỏi.
Quân hàm của hai người ngang nhau, nhưng Lương Tồn Hiếu thuộc sư đoàn chính, còn Lưu Hồng thuộc sư đoàn phó, nếu so sánh cẩn thận thì anh ta vẫn kém hơn một chút.
Tuy nhiên, vì quan hệ khá tốt nên anh ta vẫn luôn gọi Lương Tồn Hiếu như vậy.
"Ừ, trở lại rồi." Lương Tồn Hiếu có phần xúc động: "Đi hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên trở lại, cảnh còn người mất."
Lương Tồn Hiếu hơn Lưu Hồng bảy tuổi.
Khi họ chiến đấu ở thành phố Yến Kinh, Lưu Hồng vẫn còn là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Anh ta chỉ nghe thấy cái tên Lâm Cảnh Chiến qua miệng của người khác.
Cũng giống như mấy nhóc học sinh cấp hai cấp ba bây giờ trầm trồ thán phục trước câu chuyện của mấy đại ca xã hội vậy.
Đó chính là trường hợp của Lưu Hồng hồi đó.
Thời còn trẻ, Lâm Cảnh Chiến là thần tượng trong lòng anh ta, nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy người đó bao giờ.
Hôm nay lại có cơ hội gặp được người đàn ông tiếng tăm lừng lẫy Yến Kinh năm đó.
Tâm trạng Lưu Hồng háo hức không sao tả xiết.
Nhưng điều khiến anh ta ngạc nhiên hơn cả là hóa ra Lâm Dật lại chính là con trai của Lâm Cảnh Chiến.
Tin tức này thực sự khiến anh ta phải ngạc nhiên.
Ngay sau đó, cửa máy bay mở ra, sáu người từ trên cao bước xuống.
Lâm Cảnh Chiến và Tần Ánh Nguyệt đi từ bên trong ra.
Dáng vẻ của Lâm Cảnh Chiến khác xa so với tưởng tượng của Lưu Hồng.
Mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đặc biệt là miệng và mũi rất giống với Lâm Dật.
Ông ấy mặc một bộ quần áo giản dị bình thường, không quá cầu kỳ, giống như một người đàn ông trung niên bình thường, nhưng đôi mắt đại bàng sắc bén kia lại khiến người ta khó mà quên được.
Tuy nhiên, khi xuống máy bay, Lưu Hồng có để ý đến một chi tiết.
Lúc vừa bước ra khỏi cửa, mắt ông ấy có đảo xung quanh một lượt.
Đây là bệnh nghề nghiệp, những người thường xuyên tham gia các hoạt động nguy hiểm sẽ có thói quen như vậy.
Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo lại khiến chân Lưu Hồng như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Anh ta nhìn thấy có bốn người khác đi theo Lâm Cảnh Chiến ra ngoài.
Hai nam hai nữ, khoảng ba mươi bốn mươi tuổi.
Anh ta không biết những người này là ai, nhưng lại nhìn thấy ký hiệu trên người bọn họ!
A , A , A , A.
Khả năng tình báo của Lữ đoàn Trung Vệ thuộc vào top đầu, có rất nhiều hồ sơ không có tài liệu được lưu trữ trong phòng chứa.
Anh ta nhớ rõ rằng mình đã từng thực hiện một nhiệm vụ trên đảo Tilia.
Lúc thấy nhiệm vụ sắp thành công thì lại bị một nhóm người đánh úp!
Phe ta gần như không còn sức lực chống lại. Nếu đội Viêm Long không tới kịp, e rằng hậu quả còn tệ hơn.
Anh ta nhớ rõ rằng kẻ đã tấn công mình có một hình xăm tương tự trên cánh tay.
Nhưng hình xăm của người đó là K , còn những người trước mặt này lại là...
Thời gian không cho Lưu Hồng nhiều cơ hội để suy nghĩ.
Tiếng khóc của Tần Ánh Nguyệt đã phá vỡ sự yên lặng.
Sợi dây lí trí đứt đoạn ngay khi nhìn thấy Thẩm Thục Nghi.
"Thục Nghi..."
"Xin lỗi, chúng tôi không bảo vệ được cậu ấy."
Tức cảnh sinh tình, hai người ôm nhau mà khóc, nước mắt Thẩm Thục Nghi không ngừng chảy xuống.
Trước nỗi đau quá lớn, tình cảm của con người giống như một cái bong bóng mỏng manh.
Nếu không ai chạm vào thì có thể an toàn.
Nhưng chỉ cần ai đó khẽ chạm vào, một lời nói, một hành động, thậm chí là nhìn thấy một người, cảm xúc ấy sẽ đổ ập như thác lũ.
Ngược lại, lúc này đàn ông sẽ trở nên hướng nội hơn.
Lâm Cảnh Chiến đứng trước Lục Bắc Thần và Lương Hướng Hà mà lòng ngậm ngùi.
"Chú Lục, chú Lương, đã lâu không gặp, các chú đều đã già rồi."
"Cậu cũng không phải là thằng nhóc bộp chộp như trước đây nữa." Lục Bắc Thần nói: "Nhiều năm như vậy, cậu ở bên ngoài vất vả rồi."
"Có một số việc cần phải có người làm mà." Lâm Cảnh Chiến nặn ra một nụ cười, nói tiếp: "Chúng ta qua đó xem trước đã."
"Đi thôi, cũng muộn rồi."
Đoàn người lần lượt lên xe, nhìn bốn người phía sau Lâm Cảnh Chiến, tâm tình Lưu Hồng càng thêm phức tạp.
Bất giác có một dự cảm không lành.