Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1869 - Chương 1867: Sự Bình Yên Trước Cơn Giông Bão

Chương 1867: Sự Bình Yên Trước Cơn Giông Bão
Chương 1867: Sự Bình Yên Trước Cơn Giông Bão

Ngay sau đó, cả nhóm người lái xe đến bệnh viện.

Tần Ánh Nguyệt vội vàng đến phòng của Lâm Dật.

Vừa bước vào đã thấy Lương Nhược Hư đang ngồi bên cạnh.

Còn thi thể của Lâm Dật được đặt trên giường bệnh.

"Con trai!"

Tiếng khóc của Tần Ánh Nguyệt kinh thiên động địa, bà ấy quỳ xuống trước giường bệnh của Lâm Dật, cả tầng lầu đều có thể nghe thấy tiếng khóc của bà ấy.

Bà ấy không có thân phận như Lâm Cảnh Chiến, so ra, bà ấy chỉ là một người bình thường.

Bình thường giống như hàng ngàn bà mẹ khác.

Bà ấy yếu đuối, cái chết của Lâm Dật là điều bà ấy không thể chịu đựng được.

"Con trai, con mau mở mắt ra nhìn mẹ đi mà."

Nước mắt của Tần Ánh Nguyệt làm ướt ga trải giường, bà khóc không thành tiếng, nắm chặt tay Lâm Dật không muốn buông ra.

Bà ấy không muốn tin, cũng không dám tin rằng người con trai vừa gặp lại sẽ rời xa mình khi tuổi đời còn trẻ như vậy.

Nhưng dù bà có khóc lóc bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không ai đáp lại.

Lâm Cảnh Chiến đứng cách giường chừng một mét, tầm mắt rơi vào người Lâm Dật.

Mặc dù ông ấy đã nhìn thấy anh trong ảnh, nhưng người con trai chưa từng gặp mặt đã khiến tâm trí bình lặng của ông dậy sóng.

Ông ấy cũng xúc động lắm chứ, nhưng chỉ có thể giữ ở trong lòng mà không thể hiện ra ngoài.

Người nằm trên giường là giọt máu duy nhất của ông ấy.

Ông ấy cảm thấy Lâm Dật sẽ giống như mình, trên trên thế giới này không ai có thể giết chết.

Chỉ tiếc là trời cao không chiều lòng người.

Ài!

Lâm Cảnh Chiến thở dài rồi xoay người bước ra ngoài.

Đúng lúc này lại thấy Vương Thúy Bình, Triệu Toàn Phúc và những người khác xuất hiện ở cửa phòng.

Kể từ khi Tần Ánh Nguyệt gọi Lâm Dật là con trai, họ đã đứng ở đây, tâm trạng càng thêm phức tạp.

Thật khó để chấp nhận rằng mẹ ruột của anh lại xuất hiện theo cách như vậy.

Dẫu gì hai người cũng đã mất liên lạc hơn hai mươi năm.

"Hai người là ba mẹ nuôi của Lâm Dật à?"

Nhìn về phía Vương Thúy Bình và Triệu Toàn Phúc, Lâm Cảnh Chiến hỏi.

"Phải."

"Tôi là cha ruột của thằng bé, Lâm Cảnh Chiến. Cảm ơn anh chị đã chăm sóc và nuôi dưỡng nó nhiều năm như vậy. Chuyện này, vợ chồng chúng tôi nợ anh chị."

"Ài..."

Triệu Toàn Phúc có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng tất cả lại biến thành một tiếng thở dài.

"Chắc anh chị cũng có chỗ khó khăn, nếu không cũng không thể vứt bỏ nó được. Mà bây giờ đã thành ra như vậy, nói mấy lời này cũng vô nghĩa."

Triệu Toàn Phúc lau nước mắt.

"Giá mà anh chị về sớm hơn thì tốt rồi, bây giờ thằng bé đã thành công lắm rồi, vậy mà lại xảy ra chuyện như thế này, ài..."

"Mỗi người đều có con đường riêng, đây là con đường mà nó lựa chọn, không trách người khác được." Lâm Cảnh Chiến nói tiếp:

"Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh chị đã nuôi dạy thằng bé trong những năm qua. Nếu có thể, tôi sẽ tìm cách đền bù cho anh chị."

"Chúng tôi nuôi nó, chưa từng nghĩ đến việc đòi bất kỳ khoản bồi thường nào. Chúng tôi chỉ hy vọng rằng nó có thể lớn lên khỏe mạnh, nên người, nhưng nó lại..."

"Chuyện này đã kết thúc, nói những thứ khác cũng vô dụng, mọi người hãy nghĩ thoáng một chút."

Lâm Cảnh Chiến vỗ vai Triệu Toàn Phúc, sau đó rời khỏi phòng bệnh đi đến phòng bên cạnh.

Lục Bắc Thần, Lương Hướng Hà, Lương Tồn Hiếu và Lưu Hồng đều ở đây, như thể đang chờ Lâm Cảnh Chiến đến.

"Thăm xong rồi chứ?" Lục Bắc Thần hỏi.

Lâm Cảnh Chiến gật đầu: "Nghe nói lúc chết nó còn ôm một người?"

"Đó là một đồng đội chiến đấu cùng cậu ấy. Khi Lâm Dật đến cứu thì cậu ta đã chết rồi."

"Nếu lúc đó cậu ấy không lựa chọn giải cứu đồng đội thì đã có thể kiên trì cho tới khi các cậu tới và chuyện này cũng không xảy ra."

"Tôi có nghe Ánh Nguyệt kể về chuyện của thằng bé, cũng là một người có tình có nghĩa. Hy sinh để cứu người cũng có thể hiểu được."

Lục Bắc Thần gật đầu, ông ấy không muốn đánh giá Lâm Dật đúng hay sai.

Nhưng lại có thể chứng minh rằng ông ấy đã không nhìn lầm người.

"Cậu xử lý đám người Hắc Xà như thế nào?"

"Sau khi nhận được tin tức, tôi vội vã từ đảo trở về, còn chưa kịp xử lý." Lâm Cảnh Chiến nói tiếp:

"Nhưng đã thuận tay giết một vài người bên quân Mỹ xem như trút giận. Còn về phần Hắc Xà, khi nào quay trở lại tôi sẽ giải quyết."

Lâm Cảnh Chiến dừng lại vài giây.

"Tôi nghe nói trong Lữ đoàn Trung Vệ có gián điệp, có người đã nã súng ở hiện trường vụ việc nên mới gián tiếp khiến sự việc xảy ra như vậy, có phải không?"

"Về cơ bản thì chắc chắn rằng là có gián điệp trong Lữ đoàn Trung Vệ, tôi sẽ tìm ra người này." Lục Bắc Thần nói tiếp:

"Về phần người bí mật bắn súng, tôi vẫn chưa thể chắc chắn, vì chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra tại hiện trường."

"Nhưng chuyện này, dù nhìn thế nào cũng có vẻ đã được tính toán trước. Để giết con trai tôi mà giấu đến 10kg khoáng thạch. Người bí mật gây ra chuyện này có lẽ không đơn giản. Mọi người có nghi ngờ ai không?"

"Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra." Lục Bắc Thần nói tiếp:

"Trong toàn bộ sự việc, bên kia không để lộ bất kỳ manh mối nào, chúng tôi rất khó đoán."

Lâm Bắc Thần không nói gì, không khí như rơi vào trạng thái ngưng đọng.

"Mặc dù hung thủ không để lộ manh mối, nhưng ở trong nước vốn không có nhiều người đủ khả năng làm ra chuyện như vậy."

"Ý cậu nói là nhà họ Vương và nhà họ Tần?" Lương Hướng Hà nói.

"Thế lực nhà họ Vương rất lớn, vì vậy không khó để làm được những việc như thế này." Lâm Cảnh Chiến nói tiếp:

"Vương Đình Sơn lại là một kẻ đầy tham vọng, ông ta có khả năng làm ra loại chuyện này."

"Mấy năm nay, tuy nhà họ Tần đã xuống dốc, nhưng để làm ra chuyện như này cũng không khó. Hơn nữa vì chuyện của tôi, bọn họ cũng có động cơ làm vậy. Chúng ta phải điều tra xem ai đã làm chuyện đó."

Lục Bắc Thần và Lương Hướng Hà liếc nhìn nhau, bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không lành.

Lâm Cảnh Chiến có vẻ không quá vội vàng trong việc xác định ai là hung thủ.

Ông ấy có logic hành vi của riêng mình, đầu tiên là tìm ra tất cả những người có khả năng làm chuyện này, sau đó từ từ điều tra.

Vì người có năng lực đúng là không có nhiều.

Toàn bộ Trung Quốc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đối với ông ấy mà nói, muốn làm được chuyện như vậy không hề khó.

"Đây là Trung Quốc đấy, đừng làm loạn."

"Tôi hiểu, tôi tự có chừng mực, sẽ không gây ra rắc rối đâu." Lâm Cảnh Chiến nói tiếp:

"Nếu mọi người có thông tin khác trong tay thì không cần phải giấu tôi. Cho dù là tôi hay Ánh Nguyệt, chúng tôi cũng sẽ điều tra chuyện này đến cùng."

Từ đầu đến cuối, hai người không hề nói cho Lâm Cảnh Chiến biết chuyện nhà họ Vương. Ngay cả Thẩm Thục Nghi, người có quan hệ tốt với Tần Ánh Nguyệt cũng không tiết lộ một lời.

Bọn họ đều biết nếu nói cho Lâm Cảnh Chiến về những nghi ngờ của mình, nhất định sẽ gây ra náo loạn rất lớn.

Lâm Cảnh Chiến có thể làm mọi chuyện, nếu thật sự để ông ấy biết chuyện, nhà họ Vương nhất định sẽ chó gà không yên.

Tuy nhiên, nhà họ Vương vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ ở Trung Quốc, nếu ra tay với bọn họ thì có thể tưởng tượng được hậu quả sẽ ra sao.

Và quan trọng nhất là Lâm Cảnh Chiến sẽ không quan tâm nhiều như vậy.

Giống như Lâm Dật, ông là kiểu người có thù tất báo. Đến lúc đó nhà họ Vương sẽ không bao giờ có một ngày bình yên.

Mà bọn họ cũng sẽ bị Trung Quốc đưa vào danh sách đen, trở thành kẻ thù vĩnh viễn! Đây là điều mà Lục Bắc Thần không muốn thấy.

Bình Luận (0)
Comment