"Cậu muốn làm thế nào?" Lục Bắc Thần hỏi tiếp:
"Chẳng lẽ vẫn phải ra tay với nhà họ Vương và nhà họ Tần hay sao?"
"Tôi cũng không biết, nhưng chuyện này phải có người chịu trách nhiệm. Dù sao thì nó cũng là con trai duy nhất của tôi. Vợ chồng chúng tôi đều nợ nó. Về tình về lý, tôi phải theo chuyện này đến cùng."
Khi nói những lời này, Lâm Cảnh Chiến cúi đầu không nhìn ai.
"Nó sống ở Trung Quốc, cũng chính các chú là người đã đưa nó đến Lữ đoàn Trung Vệ. Chú Lục, chú Lương, tôi tin rằng có một số chuyện các chú hiểu rõ hơn tôi. Chuyện đã đến nước này, có dấu diếm nữa cũng không có nghĩa lý gì, với lại, như vậy cũng không công bằng với thằng bé."
Hai người im lặng hồi lâu, một lúc lâu sau, Lục Bắc Thần nói:
"Thật ra bọn tôi cũng không có mục tiêu rõ ràng, nhưng đúng như cậu nói, không có nhiều người có khả năng làm được chuyện này."
"Tôi hiểu rồi."
"Tôi sẽ không quản chuyện này nữa."
Vừa nói, ánh mắt của Lục Bắc Thần vừa quét qua Lâm Cảnh Chiến và bốn người phía sau, vẻ mặt có chút bất lực.
Lâm Cảnh Chiến gật đầu: "Tôi còn muốn hỏi thêm một chuyện, các chú có biết mười kilogam khoáng thạch trên người thằng bé được giấu ở đâu không? Lúc tới nơi, người của chúng tôi không tìm thấy trên người bọn họ. Lúc thẩm vấn Hắc Xà, bọn chúng cũng nói là không cầm."
"Hả?"
Nghe được tin này, Lục Bắc Thần và Lương Hướng Hà quay ra nhìn nhau.
"Khoáng thạch không nằm trong tay bọn tôi, cũng không có thông tin liên quan nào được để lại."
Một bầu không khí trầm lắng lan tỏa khắp căn phòng.
Bởi vì điều này vô cùng kỳ lạ.
Đến giây phút cuối cùng, người của Hắc Xà vẫn truy bắt Lâm Dật, đồng nghĩa với việc họ không lấy được khoáng thạch.
Vậy khoáng thạch đã đi đâu?
Lúc này, Lưu Hồng đưa ra nghi vấn.
"Chẳng lẽ Lâm Dật đã giấu khoáng thạch rồi sao? Sau đó đã lại thông tin liên quan cho chúng ta tìm kiếm, nhưng trong lúc giằng co, thông tin liên quan đã bị phá hủy, khiến khoáng thạch bị mất tích."
"Có thể, nhưng khả năng không cao." Lục Bắc Thần phân tích tiếp:
"Lâm Dật là người rất chu đáo, suy nghĩ vấn đề rất toàn diện. Những bức thư cậu ấy viết cho hai người phụ nữ đều được bảo quản rất tốt. Đối với thứ quan trọng như khoáng thạch, cậu ấy nhất định sẽ càng cẩn thận hơn, khó có khả năng xảy ra sai sót như vậy."
Phân tích của Lục Bắc Thần cũng được những người khác công nhận.
Nhưng câu hỏi này dường như là mấu chốt của câu chuyện.
Nếu có thể gỡ giải nó thì rất nhiều vấn đề có thể được giải quyết một cách dễ dàng.
Vào lúc này, Lâm Cảnh Chiến cảm giác được Tống Kim Dân từ phía sau chạm vào mình, nhưng không có động tĩnh gì thêm, như thể có điều muốn nói.
"Vấn đề này cứ đến đây trước đã." Lâm Cảnh Chiến bổ sung: "Sau này tôi sẽ từ từ điều tra."
Tạm thời không thể tìm ra manh mối, Lục Bắc Thần cũng không quá bận tâm đến vấn đề này.
Tuy Lâm Dật đã hy sinh, nhưng chuyện sau này phải xử lý từ từ, nếu không sẽ không công bằng với hai người bọn họ!
"Ngày mai dự tang lễ xong, các cậu nên về đi để tránh phiền phức không đáng có."
Lâm Cảnh Chiến và bốn người sau lưng đều là những nhân vật nguy hiểm hàng đầu trên thế giới. Lục Bắc Thần cũng phải dựa vào năng lực quan hệ của mình mới có thể bí mật đưa bọn họ qua đây.
Nếu ở đây quá lâu, chắc chắn sẽ làm dấy lên sự nghi ngờ của các bộ phận an ninh.
Loại chuyện này không phải là điều tốt cho bất cứ ai.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Nói đến đây là đã hoàn toàn kết thúc rồi, Lâm Cảnh Chiến cũng đã hoàn thành mục đích của chuyến đi này.
Đầu tiên là muốn nhìn thấy người con trai chưa từng gặp mặt này.
Thứ hai là trả thù!
Ông ấy không biết hung thủ là ai, nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần giết hết tất cả những kẻ không vừa mắt là được rồi.
Lý do tại sao ông ấy lại nói với Lục Bắc Thần và Lương Hướng Hà về những điều này chỉ là để thông báo cho bọn họ biết mà thôi.
Bởi vì ông ấy sẽ không từ bỏ mục đích của mình. Lục Bắc Thần và Lương Hướng Hà đều biết rõ tính tình của Lâm Cảnh Chiến.
Một khi ông ấy đã quyết định thì sẽ không từ bỏ, huống hồ lại còn là chuyện Lâm Dật bỏ mạng.
Trong phòng, Lục Bắc Thần và Lương Hướng Hà lần lượt châm thuốc, người bên dưới trầm giọng nói:
"Cứ để mặc như vậy không quản sao?"
"Không phải để mặc không quản, mà là Lữ đoàn Trung Vệ không thể quản nổi chuyện này." Lục Bắc Thần nói tiếp:
"Đừng nói đến bốn nhóm của Lữ đoàn Trung Vệ, dù có tính cả tiểu đội Viêm Long cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Hôm nay cậu ấy đến đây không phải để gặp chúng ta thảo luận về vấn đề này. Nói thẳng ra là thông báo."
Ngay cả tiểu đội Viêm Long cũng không phải là đối thủ...
Nghe được đánh giá này, cảm xúc của Lưu Hồng vô cùng lẫn lộn.
Ở trong Lữ đoàn Trung Vệ này, ngoài bốn tổ thường xuyên xuất trận, còn có một tiểu đội Viêm Long xuất sắc hơn cả.
Từ trước đến nay, việc tuyển chọn đội viên cho tiểu đội Viêm Long có tiêu chuẩn cực kỳ khắt khe, nếu dưới hạng B thì sẽ không có cửa bước vào tiểu đội Viêm Long.
Cũng giống như tổ bốn của Lữ đoàn Trung Vệ, nếu không đạt được hạng C thì cũng không được phép gia nhập.
Không giống như ba tổ còn lại, có những trường hợp đặc biệt, nhưng ngưỡng đầu vào của tổ bốn và đội Viêm Long từ đầu đến cuối không hề bị hạ xuống.
Thế nhưng thủ trưởng lại nói rằng cho dù có tính cả đội Viêm Long thì vẫn không thể là đối thủ của bọn họ. Vậy những người này rốt cuộc là ai...
"Thủ trưởng..."
Lưu Hồng đem thùng rác đến cho hai người họ gạt tàn.
"Cậu muốn hỏi về chuyện của bọn họ à?"
Lục Bắc Thần lập tức nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Hồng. Lưu Hồng cười hì hì: "Tôi là người phụ trách trình tự cơ bản của Lữ đoàn Trung Vệ, đương nhiên là muốn biết thêm rồi."
"Tôi không biết cậu ấy đã đạt tới cấp độ nào, nhưng bốn người phía sau đều là cấp A, còn lại chắc cậu tự mình đoán được."
"Tất cả đều là cấp A..."
Lưu Hồng rùng mình, một luồng khí lạnh len lỏi từ gót chân đến đỉnh đầu.
Sức chiến đấu như vậy đủ để chiếm một vị trí trên đảo Tilia.
Cùng lúc đó, Lâm Cảnh Chiến và những người khác đi tới hành lang.
Đã lâu như vậy mà ông ấy vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của Tần Ánh Nguyệt, nhưng Lâm Cảnh Chiến không quay lại mà đi đến cuối hành lang, dựa vào cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Đối với sự hy sinh của Lâm Dật, Lâm Cảnh Chiến không có nhiều dao động về tình cảm, biểu hiện có phần vô cảm.
Nhưng không thể nói là trong lòng ông ấy không có Lâm Dật, chỉ là cảm xúc của ông ấy quá hướng nội, không biểu hiện ra bên ngoài như Tần Ánh Nguyệt.
Ông ấy có suy nghĩ của riêng mình. Ông ấy muốn gặp Lâm Dật trên đỉnh cao sức mạnh vài năm nữa, nhưng tiếc là không thể đợi tới khoảnh khắc đó.
Đây là điều nuối tiếc của ông ấy.
"Vừa rồi anh có chuyện muốn nói sao?"
Lâm Cảnh Chiến nhìn Tống Kim Dân.
"Tôi nghĩ có lẽ là người của Mã Môn làm."
"Mã Môn!"
Ánh mắt của mấy người họ nhìn về phía Tống Kim Dân, cuối cùng Lâm Cảnh Chiến hỏi: "Sao anh lại đoán được?"
"Trước kia, khi còn ở Dubai, chúng tôi đã gặp một nhóm người có trình độ vô cùng cao. Họ đã cướp mất khoáng thạch của Jeffrey ngay trước mặt chúng tôi. Nếu cuối cùng tôi không đuổi kịp thì cậu ấy đã xong đời rồi. Hơn nữa đối phương còn có người cấp độ B. Bây giờ khoáng thạch không cánh mà bay, rất có thể nhóm người này lại xuất hiện rồi."