Hừng đông, sáu giờ sáng ở Yến Kinh, đại đa đa số người trong thành phố đã bị đánh thức từ trong giấc ngủ mơ.
Mấy ông lão bà lão xách theo túi đi chợ mua thức ăn, ở hai bên đường lựa chọn, cùng với nhóm tiểu thương cò kè mặc cả giá.
Người trẻ tuổi thì cầm điện thoại, khoác balo chạy trên đường, hy vọng có thể đến kịp lúc của xe buýt và tàu điện ngầm.
Cho dù là một đứa trẻ cũng phải thức dậy học thuộc lòng từ vựng tiếng anh rồi.
Thế giới này, dường như không có gì thay đổi với một ngày trước đó, mọi người đều đang quan tâm chuyện của bản thân, niềm vui đau khổ của người khác không có bất cứ liên quan gì tới bọn họ.
Trong bệnh viện ba Hiệp Hòa, khu nội trú thứ hai tầng hai.
Chẳng có mấy người biết rằng mọi người ở tầng lầu này đã trải qua một buổi tối như thế nào.
Bầu không khí trầm lặng im ắng, cực giống với máy phát thanh bị ấn nút tạm dừng.
Lúc này đã không còn tiếng khóc, nước mắt của bọn họ đều chảy khô cạn rồi.
Cùng lúc này, mấy người Lục Bắc Thần từ trong phòng bệnh bên cạnh bước ra.
Mấy mươi người của ba tổ lữ đoàn Trung Vệ đều đứng ở hành lang, chờ đợi chỉ thị bước tiếp theo.
Ông ấy tiều tụy nhìn về Lưu Hồng nói:
"Cậu đi xử lý chuyện tiếp theo đi."
"Vâng."
Lưu Hồng tìm đến Lâm Cảnh Chiến và Triệu Toàn Phúc.
Bọn họ là cha đẻ và cha nuôi của Lâm Dật.
Vấn đề cụ thể chi tiết vẫn phải do bọn họ quyết định.
Cùng lúc này, Ngô Phi Dược cũng đang ở sau lưng Triệu Toàn Phúc, xảy ra chuyện như này, anh ấy cũng phải đứng ra giúp đỡ.
"Đã gần đến giờ rồi, bên phía nhà tang lễ đã chuẩn bị xong rồi, nếu không có chuyện gì khác, phải đưa người qua đó thôi."
Lâm Cảnh Chiến làm một động tác mời.
"Mấy năm nay, Lâm Dật vẫn luôn lớn lên bên cạnh ông ấy, dựa theo cách thức xử lý của bọn họ là được rồi."
"Điều này sao được, anh là ba của thằng bé, anh đã đến rồi, bọn tôi không thể ra quyết định."
"Không sao, mọi chuyện đều làm theo suy nghĩ của các người, mọi người chăm sóc thằng bé bao nhiêu năm rồi, càng có tư cách hơn bọn tôi."
Vẻ mặt của Triệu Toàn Phúc đau khổ, cũng không có tâm tư khiêm nhường trong chuyện này nữa.
"Vậy mọi thứ đơn giản thôi, nhưng lúc tiễn về nhà tang lễ, có thể để bọn tôi đi theo xe không? Để bọn tôi…"
Triệu Toàn Phúc nước mắt giàn giụa, gạt đi dòng nước mắt.
"Để bọn tôi đưa tiễn thằng bé một đoạn nữa."
"Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp việc này."
Làm theo sắp xếp của Lưu Hồng, người của lữ đoàn Trung Vệ đi về phía người thân của Lâm Dật.
Nói một chút với bọn họ về công việc phía sau, sau đó bắt đầu tiến hành bước tiếp theo của quy trình.
Nhưng hành động này giống như chọc thủng một quả khinh khí cầu mỏng như cánh ve.
Mấy người Kỷ Khuynh Nhan, Lương Nhược Hư, Tần Ánh Nguyệt, Vương Thúy Bình, Quách Ngưng Nguyệt, nước mắt lại một lần nữa giống như thủy triều vỡ đê gào thét khóc lớn.
Nếu không được người khác nâng đỡ, có thể đã gục ngã rồi.
Bởi vì số lượng người quá nhiều, cộng thêm thân phận của Lâm Dật, rất nhiều thủ tục đều mở đèn xanh, không giống với kiểu của lão bách tính bình thường phải kèm theo khá nhiều thủ tục.
Sáng sớm tầm bảy giờ, xác của Lâm Dật và Chu Lương được bê lên xe, lái về phía nhà tang lễ.
Ngoại trừ tài xế lái xe, bốn người Lâm Cảnh Chiến, Tần Ánh Nguyệt, Triệu Toàn Phúc, Vương Thúy Bình cũng đều ở trên xe.
Chuẩn bị tiễn đưa Lâm Dật đoạn đường cuối cùng.
Bên trên đắp tấm vải trắng, nhưng không ai tháo bỏ, bởi vì bọn họ không ai dám nhìn.
Tám giờ sáng, chiếc xe lái đến nhà tang lễ.
Trong lễ đường cáo biệt hơn 991 mét vuông đứng đầy người mênh mông cuồn cuộn.
Chuẩn bị tiến hành lần tạm biệt cuối cùng với di thể.
"Tại sao còn ngồi ở đây vậy?"
Ở trong góc lễ đường, nhìn thấy Lâm Cảnh Chiến đeo kính đen, ngồi ở góc bên trong cùng, Lương Tồn Hiếu tiến lên hỏi.
"Ồn ào nhốn nháo, tôi muốn yên tĩnh một lúc."
Lương Tồn Hiếu vỗ vỗ lên vai của ông ấy, nhìn người bạn cũ ngày xưa, ông ta cũng có rất nhiều lời muốn nói nhưng sau cùng đều mắc nghẹn trong cổ họng, cảm giác nói cái gì cũng không thích hợp.
Người đàn ông oai phong một cõi nãy cũng không phải kiên cường như sắt, tin rằng trong lòng của ông ấy còn hoảng loạn hơn bất cứ ai.
Nhưng ông ấy không thể bộc lộ ra ngoài giống những người khác, mọi thứ đều phải nén nhịn trong lòng.
Chính vào lúc này, một giọng nói không hài hòa từ phía cửa truyền đến.
"Xảy ra chuyện lớn như thế này, sao chẳng có ai thông báo với chúng tôi một tiếng, làm như thế là không đúng rồi."
Nghe thấy có người lên tiếng, đám đông hướng ánh mắt nhìn ra cửa, phát hiện từ phía ngoài đi vào mười mấy người.
Ăn mặc hoa hòe lòe loẹt, trang phục trên người màu sắc sặc sỡ, trên mặt của bọn họ nhìn không thấy một chút thần sắc đau thương.
Người dẫn đầu đi vào chính là Triệu Mặc, trước đây bị Lâm Dật đánh đến phục hoàn toàn.
Ngoài ra còn có Cố Trường Xuyên, Tôn Sách và Lục Huyền cũng theo sát sau đó bước vào.
Vệ sĩ sau lưng bọn họ, mỗi người cầm một vòng hoa cười khanh khách đặt xuống bên cạnh di thể.
Tiếp ngay sau đó còn có trưởng bối của bốn gia tộc.
Triệu Hà- cha của Triệu Mặc , Cố Bằng - cha của Cố Trường Xuyên, Lục Nguyên Lâm - cha của Lục Huyền, Tôn Xuân Cường - cha của Tôn Sách, cũng đều cùng nhau đi vào.
Sự xuất hiện của mấy người khiến bầu không khí của lễ đường cáo biệt xuất hiện cảm giác khác thường.
Giống như sông tràn ra biển, cùng màu xanh thắm của biển lớn hình thành ranh giới hai màu sắc khác biệt rõ ràng.
Đi đến trước di thể, nhìn thấy Lâm Dật không chút động đậy, Triệu Mặc bật cười.
"Lâm Dật à Lâm Dật, người như anh cũng quá không biết cố gắng rồi. Tôi còn đợi vượt qua anh, báo mối thù lúc trước nữa, nhưng tại sao anh đã chết rồi chứ? Ông trời có mắt, làm gấp chết mau, sau này tôi phải tìm Bồ Tát vái lạy, làm nhiều việc tốt mới được."
"Cút mẹ mày đi!"
Lương Kim Minh rút điện thoại ra, ném về phía Triệu Mặc.
"Con mẹ nó! Nếu còn tru tréo thêm một câu nữa tao đánh chết mày, có tin mày thử xem!"
Cùng lúc đó, Tần Hán và Cao Tông Nguyên cũng đứng dậy, chỉ về phía mấy người kia nói:
"Nhanh kêu bọn họ cút đi, đây không phải là nơi mày nên đến."
Triệu Mặc không tức giận chút nào, nhìn ba người Tần Hán bằng vẻ mặt chế giễu.
"Tần Hán, mấy người chúng ta đấu đá qua lại phân cao thấp bao nhiêu năm nay, mày không phải thật sự nghĩ rằng mấy người bọn tao không bằng mày chắc? Bọn tao chỉ là không muốn để tâm bọn mày mà thôi."
Triệu Mặc tiện tay châm điếu thuốc: "Lúc Lâm Dật chưa chết, tao còn kiêng nể một chút, bây giờ anh ta đã chết rồi, mày vẫn thật sự nghĩ rằng tao sẽ để mấy đứa chúng mày trong mắt sao? Thương nhân từ đầu đến cuối đều là thương nhân, trong mắt của tao mấy đứa chúng mày cùng lắm tính là nhà giàu mới nổi, nhanh tiết kiệm sức lực đi."
"Cút mẹ mày đi!"
Ba người Tần Hán không ai kiêng nể, xắn tay áo lên xông về phía bốn người Triệu Mặc.
Bụp!
Bởi vì chiếm được ưu thế vị trí, Tần Hán đánh một cú lên mặt anh ta.
Triệu Mặc loạng choạng lùi về sau mấy bước, suýt chút đã vấp ngã.
Nhưng lúc này, Cố Trường Xuyên xông lên trước, một đạp đá lên người Tần Hán.
Trình độ của anh ta không thể nghi ngờ, hoàn toàn là dân chuyên nghiệp, ba người Tần Hán cơ bản không phải là đối thủ của anh ta, một chân đã bị đạp bay.
Còn lại Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên cũng không tốt hơn chút nào, còn chưa đánh được Lục Huyền và Tôn Sách đã bị Cố Trường Xuyên chế ngự rồi.
"Anh Tần."
Tiếu Băng và La Kỳ chạy đến đỡ ba người bọn họ dậy.
Tiếu Băng ngước mắt lên nhìn bốn người kia: "Một ngày quan trọng như thế này, hy vọng mấy người không nên đến đây gây sự."
"Con mẹ nó mày tính là cái gì chứ. Con đĩ, cút sang một bên."
Bốp!
Tiếu Băng giơ tay lên chính là một cái tát, mạnh mẽ chắc chắn vả lên mặt của Triệu Mặc.