Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1873 - Chương 1871: Đến Cũng Đến Rồi, Ngồi Một Chút Rồi Hãy Đi

Chương 1871: Đến Cũng Đến Rồi, Ngồi Một Chút Rồi Hãy Đi
Chương 1871: Đến Cũng Đến Rồi, Ngồi Một Chút Rồi Hãy Đi

Triệu Mặc bị một bàn tay đánh bay, căn bản không chịu nổi sức lực của Tiếu Băng.

Đừng nói là anh ta, cho dù là người tập võ như Cố Trường Xuyên, ở trước mặt Tiếu Băng cũng chỉ như em trai trong số các em trai.

Người đi ra từ Lữ đoàn Trung Vệ, ở trước mặt người thường chính là sự tồn tại mang tính nghiền ép!

Cho dù Tiếu Băng chỉ là một người phụ nữ.

"Đờ mờ! Con mẹ nó, mày muốn chết!"

Triệu Mặc bị đánh, Cố Trường Xuyên xông lên, nhưng lần này anh ta chọn sai đối thủ rồi!

"Gây sự ở linh đường của anh Lâm tao, tao thật sự muốn đánh chết tụi mày!"

Tiếu Băng nghiêng người, tránh thoát đòn công kích của Cố Trường Xuyên, sau đó nắm lấy đầu anh ta, đấm một đấm vào mặt anh ta!

Một đấm!

Hai đấm!

Ba đấm!

Trong đôi mắt của Tiếu Băng đầy nước mắt, đều phát tiết toàn bộ buồn khổ trong lòng lên trên người Cố Trường Xuyên.

Bởi vì trong tổ một, cô ấy quen thuộc với Lâm Dật nhất, cũng thân thiết với anh nhất.

So với các tổ viên khác, Lâm Dật chết là đả kích rất lớn với cô ấy.

"Dừng tay!"

Cha của Cố Trường Xuyên là Cố Bằng đi qua!

"Cút, nếu không tôi đánh ông luôn đấy!"

Cố Bằng bị khí thế của Tiếu Băng làm sợ hãi, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Nếu như là trước kia, trên người cô ấy không có khí chất lạnh lùng như vậy, nhưng sau khi trải qua cuộc chiến ở Panama, mọi người của tổ một đã thay da đổi thịt.

Đây cũng là tín điều trước sau như một của Lữ đoàn Trung Vệ, trưởng thành trong chiến đấu.

"Được rồi, dừng tay đi." Lưu Hồng thấp giọng nói.

Đánh Cố Trường Xuyên không thành vấn đề, nhưng thân phận của Cố Bằng vẫn bày ra ở đó.

Nhưng mà nói theo góc độ của đại cuộc, Lưu Hồng cũng không thể để cho Tiếu Băng đánh nhau lần nữa, đây cũng là một cách để bảo vệ cô ấy.

Tiếu Băng dừng tay, ném Cố Trường Xuyên qua bên cạnh.

"Rác rưởi và sâu mọt giống như tụi mày thế này thì chỉ biết dựa vào trong nhà, căn bản không xứng đáng đánh đồng với anh Lâm của tao."

"Đờ mờ!"

Cố Trường Xuyên bị đánh mặt đầy máu me, đã không còn dáng vẻ phóng khoáng vừa nãy.

Bản thân là một người đàn ông, trong tình huống này lại bị một người phụ nữ đánh thành như vậy, anh ta không chấp nhận nổi!

"Dừng tay!"

Thời khắc mấu chốt, Cố Bằng kêu Cố Trường Xuyên lại, ông ta đã thấy rõ tình hình trước mắt.

Người phụ nữ trẻ tuổi này, không có khả năng là người thường!

"Lưu Hồng, ông có ý gì đây, xúi giục thành viên của Lữ đoàn Trung Vệ các người đánh người sao." Cố Bằng lạnh lùng nói.

Lưu Hồng ngẩng đầu, nhìn Cố Bằng, trong ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lùng.

"Như vậy là được rồi. Cô xem những người ở đây là người thế nào, tôi biết thế lực của nhà các cô khổng lồ, nhưng cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy."

Nhìn thấy trong đám người Lục Bắc Thần, Lương Hướng Hà, Thẩm Thục Nghi, còn có Tần Ánh Nguyệt đều là người của bốn đại gia tộc, ông ta cũng hơi do dự.

Những người này ở Yến Kinh, thậm chí cả Hoa Hạ đều có sức ảnh hưởng hết sức quan trọng.

Trong tình huống này, muốn áp đảo bọn họ, hơn nữa còn làm chút gì đó, hiển nhiên là không có khả năng.

Nhưng điều này cũng không quan trọng, chỉ cần bản thân không có nhược điểm và sơ hở, bọn họ cũng không thể làm gì mình.

"Hôm nay có vẻ rất náo nhiệt, có nhiều người đến đây vậy à."

Ngay lúc bầu không khí đang chìm trong tình thế bế tắc, một giọng nói trêu chọc từ bên ngoài vang lên.

Mọi người nhìn thấy Tần Anh Long dẫn theo con của ông ta là Tần Nghiêm Phú và cháu trai của ông ta là Tần Nghiêm Lĩnh từ bên ngoài đi vào.

Nhìn thấy người nhà họ Tần tới đây, sắc mặt của Tần Ánh Nguyệt khẽ thay đổi, không ngờ bọn họ sẽ đến.

Mặc dù gia thế của bọn họ cũng giống với mấy gia tộc khác, nhưng so sánh kỹ thì nhà họ Tần vẫn hơn một chút.

Nhưng khác với gia tộc khác chính là sau khi tới chỗ này, nhà họ Tần không lựa chọn gây sự, mà đi tới trước mặt Tần Ánh Nguyệt.

"Ánh Nguyệt, nhiều năm không gặp, cuối cùng cô đã trở lại."

"Anh cả đã lâu không gặp."

"Hừ…"

Tần Anh Long hừ lạnh một tiếng: "Các người che giấu quan hệ tốt thật đấy. Đến bây giờ tôi mới biết, hóa ra Lâm Dật là con trai của cô."

"Bây giờ nói những điều này còn có ý nghĩa gì sao."

"Quả thật không có, nhưng vì cô nên nhà họ Tần mới rơi vào thế suy tàn thế này, tất cả những việc này đều do cô hại!"

Tần Anh Long không khỏi nâng cao giọng, có thể thấy được ông ta đã kìm nén cơn giận này rất lâu rồi.

"Nếu như anh muốn trách móc chuyện này lên người tôi, tôi cũng không có ý kiến." Tần Ánh Nguyệt cố nén đau khổ, nói tiếp:

"Nhưng hôm nay là ngày đưa tang của con trai tôi, cho dù nói như thế nào, anh cũng là cậu của nó, tôi không xin anh tiễn nó một đoạn đường, chỉ hy vọng các anh để cho nó ra đi yên bình một chút."

"Ha ha… Ra đi yên bình một chút?" Tần Anh Long cười ha hả:

"Lúc trước, khi nó ra tay đánh Nghiêm Phú và Nghiêm Lĩnh, hình như cũng không nương tay, khiến cho chúng tôi trở thành trò cười của người khác một lần nữa, cô cảm thấy tôi sẽ đồng ý với cô sao?"

"Anh cả, anh cần gì phải như vậy." Tần Ánh Nguyệt nói tiếp:

"Nếu anh vẫn luôn thế này, nhà họ Tần phát triển không nổi."

"Cô có ý gì!"

"Tôi biết giữa các người có một chút khúc mắc, việc này đã trôi qua rất lâu, lúc đó cách hôm nay ít nhất cũng hơn nửa năm, nếu anh thật sự muốn ý kiến, vì sao phải kéo dài tới hôm nay?"

Tần Ánh Nguyệt cười lạnh một tiếng, kèm theo vẻ xem thường và ghét bỏ, ánh mắt đảo qua trên người của các gia tộc khác.

"Lâu như vậy, cho tới hôm nay các người mới dám lại đây, còn không phải bởi vì bị con tôi đánh cho sợ hãi không dám ra tay sao. Năm ngoái bốn đại gia tộc các người bán khống Didi dưới cờ của tập đoàn Lăng Vân ra ngoài, sau lưng thua lỗ rất nhiều tiền, các người tự mình rõ ràng, Nghiêm Phú và Nghiêm Lĩnh này cùng thế hệ, cũng đánh nhau với nó, kết quả trong lòng các người biết rõ. Ha ha…"

Tần Ánh Nguyệt hít một hơi thật sâu: "Bây giờ con trai tôi đã xảy ra chuyện, các người đều nhảy ra ngoài, không biết là có cảm thấy xấu hổ không?"

Lời nói của Tần Nguyệt to rõ có lực, nói năng vô cùng khí thế.

Giống như từng bàn tay đang vả mặt bọn họ.

Vốn dĩ bọn họ dám trắng trợn gây sự như vậy, nguyên nhân cơ bản nhất chính là vì Lâm Dật đã chết.

Nếu không thì ai dám làm ầm ĩ?

Một đám chọn sống như kẻ tiểu nhân, sao dám lỗ mãng trước mặt vua chúa?

Bị Tần Ánh Nguyệt đâm trúng tim đen, người của năm đại gia tộc cảm thấy mất sạch thể diện, giống như khỏa thân đứng trước mặt mọi người.

Bị người ta chụp mũ bắt nạt kẻ yếu không đáng sợ, không thể chịu nổi chính là bị người ta nói ra trước mặt mọi người!

"Hừ!"

Tần Anh Long hừ lạnh một tiếng: "Tần Ánh Nguyệt, tôi nói cho cô biết, hôm nay ông Lục ở đây, tôi không so đo với cô nhiều như vậy. Nhưng hôm nay tôi sẽ để lời nói ở đây, cho dù nó đã chết, sau này cũng đừng mong sống yên ổn! Chúng ta đi!"

Lúc làm xong chuyện mình nên làm, nhà họ Tần chuẩn bị rời đi.

Tiếp tục ở chỗ này cũng không có ý nghĩa, bọn họ không sợ nhà họ Lương, nhưng sợ Lục Bắc Thần.

Chỉ cần ông ta còn ở nơi này, bọn họ cũng chỉ có thể làm ầm ĩ, không thể nào làm những chuyện khác.

Người nhà họ Tần muốn đi, người của bốn đại gia tộc Triệu, Cố, Lục, Tôn cũng không có lý do nán lại ở chỗ này.

Bởi vì bọn họ đã đạt được mục đích.

Nhưng vào lúc này, một âm thanh lành lạnh đột nhiên vang lên bên tai mọi người.

"Đến cũng đã đến rồi, ngồi lại một chút rồi hãy đi, thật vất vả gặp mặt một lần, thật sự không dễ dàng gì."

Bình Luận (0)
Comment