Ngay vào lúc năm đại gia tộc sắp rời đi, nghe thấy tiếng nói chuyện quái lạ này, bước chân bọn họ theo bản năng dừng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.
Phát hiện người đứng ở đằng trước đều tản ra hai bên.
Bọn họ lập tức nhìn thấy một người đàn ông tóc ngắn, da hơi đen. Ông ấy ngồi ở góc tường, sau khi cẩn thận nhìn kỹ vẫn không biết người này là ai.
Nhưng bọn họ cũng không dám khinh thường, bởi vì Lương Tồn Hiếu đang ở ngay bên cạnh ông ấy.
Chi tiết này, bị người của năm đại gia tộc nắm được rồi.
Lương Tồn Hiếu là người như thế nào, là một thành viên mãnh tướng chân chính trong quân đội.
Ngày xưa có Trần Khánh Chi áo bào trắng tránh thiên quân vạn mã, bây giờ có Lương Tồn Hiếu rồng bay hổ nhảy hùng dũng một phương.
Nhưng bây giờ ông ta lại đứng bên cạnh người kia, rốt cuộc người đó là ai?
Dám ngồi trước mặt Lương Tồn Hiếu?
"Ông là ai, ở đây giả thần giả quỷ làm gì?"
"Các ông đến phúng viếng con trai tôi, người làm cha như tôi, thế nào cũng phải đứng ra nói mấy câu. Nếu tiếp đón khách khứa không được chu đáo, thật là không hợp lý."
"Con trai?"
Vẻ mặt Tần Anh Long và đám người Cố Bằng đều thay đổi cực kỳ khó coi.
Bọn họ đều biết đến chuyện xảy ra ở Yến Kinh năm đó.
Tần Ánh Nguyệt hào hoa phong nhã, làm việc nghĩa không chùn bước đi theo Lâm Cảnh Chiến rời khỏi Yến Kinh.
Nhiều năm trôi qua như vậy, bọn họ đều nghĩ Lâm Cảnh Chiến đã chết trận, hoặc đã trở thành người thường, phai mờ trong chúng sinh.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, người đàn ông quấy nhiễu Yến Kinh đến long trời lở đất năm đó vậy mà thật sự đã trở lại.
Lâm Cảnh Chiến từ trên ghế đứng lên, bước từng bước đi đến phía đám người Tần Anh Long.
Nhưng mỗi bước đi lại khiến lòng bọn họ run rẩy một chút.
Nhất là Tần Nghiêm Phú và Tần Nghiêm Lĩnh, bọn họ đã nắm giữ cách phát lực đan điền cận chiến, nhạy bén phát hiện từ trên người Lâm Cảnh Chiến tỏa ra khí thế áp bách, đã đến mức khiến cho người ta không rét mà run.
"Lâm Cảnh Chiến, thật sự là ông!"
"Thế nào, nhìn thấy tôi các người rất bất ngờ sao, dù sao chúng ta cũng từng là bạn bè, các ông hy vọng tôi chết nơi viễn xứ như vậy à?"
"Ông trở về thì có thể làm gì. Nhà họ Tần chính là bởi vì các người mới đi tới bước hôm nay, nhà họ Tần và ông không đội trời chung!"
"Năm đó đám các người bị tôi đánh không ngẩng đầu lên được, cho đến khi tôi đi rồi, các người mới có một nơi cho mình ở Yến Kinh." Lâm Cảnh Chiến nói tiếp:
"Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, con trai của các người vẫn giống các người năm đó không chịu cố gắng, bị con tôi đánh tới không thể phát cáu. Bây giờ nó mất rồi, các người lại dẫn người nhảy ra, nếu như tôi không trở về, Ánh Nguyệt thật sự đã bị các người bắt nạt rồi."
"Tất cả chuyện này đều là sai lầm năm đó các người phạm phải, khoản nợ này, từ đầu đến cuối đều do các người tự gánh lấy!"
"Ha…"
Lâm Cảnh Chiến nở nụ cười: "Bất kể là năm đó ở Yến Kinh, hay mấy năm nay tôi ở nước ngoài, thật sự không ai dám đến tìm tôi đòi nợ."
Lâm Cảnh Chiến vỗ bả vai của Tần Anh Long, không thấy ông ấy dùng lực nhưng vững vàng đè ông ta xuống.
Hai đầu gối ông ta quỳ xuống đất vang lên một tiếng trầm đục!
"Ba!"
"Buông ông chủ nhà tôi ra!"
Vệ sĩ phía sau Tần Anh Long xông lên, nhưng vào lúc này có vài tiếng kim loại xen lẫn vang lên.
Bốn cây súng lục tối đen như mực, đồng thời kéo chốt bảo hiểm ra, nhắm ngay đầu của người nhà họ Tần.
Tống Kim Dân không kiên nhẫn, móc lỗ tai: "Các ông thật sự nghĩ chỗ này là Hoa Hạ thì chúng tôi không dám giết người à?"
Một bầu không khí chết chóc trong nháy mắt bao trùm người nhà họ Tần, không ai dám động một chút nào, bị dọa mềm chân rồi.
Lúc này bọn họ mới biết được vì sao người mạnh mẽ như Lương Tồn Hiếu cũng muốn đứng bên cạnh ông ấy.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Có chừng mực chút đi." Lục Bắc Thần nói.
Lâm Cảnh Chiến dùng tay ra hiệu, đám người Tống Kim Dân thu hồi súng, sau đó lui về bên cạnh.
Nhưng dù như vậy, Tần Anh Long cũng không dám động một chút, sau lưng ẩm ướt một mảng lớn vì bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Lâm Cảnh Chiến quay đầu đi, ánh mắt nhìn lướt qua người của bốn đại gia tộc.
"Cho dù nói như thế nào, chúng ta cũng đã quen biết hai ba mươi năm. Tới đây tiễn con tôi đoạn đường cuối cùng, tóm lại dùng thái độ này không đúng rồi."
Lâm Cảnh Chiến dùng tay ra hiệu mời: "Có phải hẳn là nên cúi đầu trước khi rời đi hay không?"
Đám người Cố Bằng vô thức nuốt nước miếng.
Hôm nay bọn họ tới đây chính là muốn thể diện của Lâm Dật mất sạch, chết cũng không được yên ổn, nhưng không ngờ Lâm Cảnh Chiến này đã trở lại ngoài dự đoán như thế.
Dưới bầu không khí giằng co căng thẳng, Lâm Cảnh Chiến tùy ý đứng tại chỗ, nhưng khiến cho người của bốn đại gia tộc cả người không được tự nhiên.
Cuối cùng Cố Bằng mở miệng: "Cúi đầu trước khi đi thôi, coi như đã dành sự tôn trọng cho người chết rồi."
Đám người Triệu Mặc không rõ ràng cho lắm, bọn họ rất muốn biết người tên Lâm Cảnh Chiến này rốt cuộc có lai lịch thế nào, vì sao to gan lớn mật như vậy?
"Nhanh lên, đừng lề mề."
Người của bốn gia tộc đứng xếp thành hai hàng, cúi đầu với di thể của Lâm Dật.
Ba người Tần Hán đứng bên cạnh âm thầm cứng lưỡi.
Rốt cuộc cha của Lâm Dật có lai lịch như thế nào?
Thuộc hạ của ông ta lại dám rút súng dưới trường hợp này?
Mẹ nó! Ngầu quá đi hà!
"Lúc này mới hơi có phong độ của đại gia tộc, nếu không chính là không có giáo dục." Lâm Cảnh Chiến nói tiếp:
"Bây giờ không còn chuyện của các người nữa, dẫn người đi đi, sau này nhớ lâu một chút, Lâm Cảnh Chiến tôi vẫn còn sống đấy."
Người của năm đại gia tộc có biểu cảm khác nhau, nhưng lúc tới gióng trống khua chiêng, lúc đi cùng ủ rũ. Cho dù bên ngoài đầy ánh sáng mặt trời rực rỡ, đối với bọn họ cũng cực kì chướng mắt.
Lâm Cảnh Chiến hơi cúi đầu, đi tới trước mặt Lưu Hồng: "Tiếp tục khâu tiếp theo đi, kết thúc trước mười hai giờ, qua thời gian sẽ không tốt lắm."
Lưu Hồng gật đầu, cũng bị khí thế của Lâm Cảnh Chiến làm sợ hãi.
Còn may gặp ông ấy ở chỗ này, nếu như gặp trên đảo Tilia, người như vậy tương đương với hồng thủy mãnh thú thời viễn cổ, người của Lữ đoàn Trung Vệ sao có thể đối địch với ông ấy?
Lắc lắc đầu, Lưu Hồng tỉnh táo lại, bắt đầu khâu quan trọng nhất tiếp theo là cáo biệt di thể.
Mọi người tự động đứng thành một hàng xung quanh hai cỗ thi thể.
Lúc nhìn thấy Lâm Dật nằm trong quan tài bằng thủy tinh, nước mắt và những cảm xúc đau khổ đã ngừng lại một lần nữa cuộn trào mãnh liệt, càng không thể ngăn cản.
Lý Sở Hàm cố kìm nén nước mắt, vịn tường, giống một người già gần đất xa trời, bước từng bước một đi ra ngoài, biến mất trong tầm mắt của mọi người, ngay cả Kiều Hân cũng không phát hiện.
Đoong đoong đoong!
Niềm đau khổ thật lớn bao phủ cả lễ đường cáo biệt, tiếng khóc bao trùm mọi thứ, bao gồm nhịp tim đập nhỏ bé không thể nghe thấy đấy.
Lâm Dật nằm trong quan tài thủy tinh, ngón tay khẽ động, nhưng một động tác nhỏ bé này cũng không có người nào nhận ra.
Anh cảm giác mình đi vào một vùng thế giới kỳ lạ, xung quanh là một vùng tối đen, nhưng ngực của mình xuất hiện một điểm sáng, đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lan ra toàn thân.
"Tôi đã chết sao..." Lâm Dật trong thế giới kỳ lạ, nói giống như lẩm bẩm.
【Đúng vậy.】
Trả lời anh là âm thanh quen thuộc của hệ thống.
"Ha…" Lâm Dật cười thảm một tiếng: "Tao thật không ngờ, vậy mà tao lại chết như vậy. Nhưng tao cảm thấy rất đáng giá, quen biết mày hơn hai năm, mày khiến tao từ một kẻ nghèo, trở thành đại phú hào. Mặc dù bình thường cứ chửi mày, nhưng tao vẫn rất cảm ơn mày."
Lâm Dật vốn tưởng rằng, sau đó hệ thống sẽ nói với mình vài câu ấm áp, nhưng không ngờ, nó lại cho một kiểu trả lời khác:
【Tìm được đường sống từ trong chỗ chết. Khởi động!】