"Tìm được đường sống từ trong chỗ chết!"
Nghe thấy tiếng của hệ thống, Lâm Dật đột nhiên nhớ tới nghề nghiệp cuối cùng này thưởng cho chính là cho một kỹ năng bị động!
Tìm được đường sống từ trong chỗ chết!
Lúc ấy mình còn hỏi qua hệ thống, kỹ năng này có ích lợi gì.
Nói là lúc đường cùng, có thể giữ lại mạng cho mình.
Không ngờ lúc này cần dùng tới.
Mẹ nó! Nếu như không có kỹ năng bị động này, mình thật sự ngỏm củ tỏi rồi.
Ngay lúc Lâm Dật xúc động ông trời phù hộ, đột nhiên cảm thấy ý thức của mình trở nên mơ hồ.
Vùng ánh sáng trên người kia lan ra toàn thân, giống như một con nhộng to lớn bao vây anh bên trong.
Cùng lúc đó, trong lễ đường, nghi thức cáo biệt đã hoàn thành, còn lại mục cuối cùng chính là đưa đi hoả táng.
Lâm Dật và thi thể của Chu Lương được được lần lượt đẩy lên xe, Thẩm Thục Nghi đỡ Tần Ánh Nguyệt, Lâm Cảnh Chiến đón Triệu Toàn Phúc và Vương Thúy Bình tới bên cạnh xe.
"Anh Triệu, chị dâu, chúng ta cùng lên xe, đây là đoạn đường cuối cùng rồi."
"Chúng tôi sẽ không đi."
Triệu Toàn Phúc đau khổ phất tay: "Ở đây liếc mắt nhìn một cái là được rồi. Cho dù làm thế nào thì nó cũng không về được."
Vương Thúy Bình không bày tỏ thái độ, bà ấy ngay cả nói cũng không nói được, cũng không dám tiễn con đi.
Sợ mình không chịu nổi.
Lâm Cảnh Chiến hiểu tâm tình của hai người, Lâm Dật do một tay bọn họ nuôi nấng, giống như con trai ruột, bây giờ anh đi rồi, tinh thần của bọn họ, đã đến cực hạn.
"Hai người chúng ta cùng đi." Lâm Cảnh Chiến nhìn Tần Ánh Nguyệt, nói.
"Em cũng không đi, anh tiễn con trai đi." Nước mắt của Tần Ánh Nguyệt đã khô cạn, vẻ mặt trắng bệch, cả người suy sụp.
Lâm Cảnh Chiến không nói gì nữa, đến lúc này, dù sao vẫn phải có người tiễn con trai một đoạn đường.
"Tôi đi theo xe." Lâm Cảnh Chiến nhìn Lưu Hồng nói tiếp:
"Nhanh sắp xếp xong chuyện phía sau đi, đây là khâu cuối cùng rồi."
"Được."
Người đến tham gia lễ truy điệu đều ôm nét mặt sa sút lên xe, chuẩn bị hộ tống thi thể của hai người đi hỏa táng.
Mấy chục chiếc xe lần lượt rời đi, người trong nhà tang lễ cũng dần thưa thớt.
Kiều Hân nhìn khắp nơi, định tìm kiếm bóng dáng của Lý Sở Hàm, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
"Vào thời khắc mấu chốt này mà người đâu rồi." Nói thầm một câu, Kiều Hân nhìn về phía Miêu Quốc Phong.
"Viện trưởng Miêu, ông thấy chị Lý đi đâu không?"
"Tôi nhớ rõ vừa nãy còn ở bên cạnh tôi, sao bây giờ người không còn nữa." Miêu Quốc Phong nhìn khắp nơi, nói tiếp:
"Cô gọi điện thoại cho cô ấy, nói tập hợp ở bãi đậu xe."
"Được."
Ngay lúc Kiều Hân muốn gọi điện thoại, đột nhiên nghe thấy có người hô to.
"Bắc Kinh A1AX39, một chiếc Accord màu đen, xe của ai vậy!"
"Accord màu đen?" Miêu Quốc Phong nói thầm một câu. Bởi vì bọ họ mượn xe của Mã Nhân Ba, không nhớ biển số xe lắm, nhưng cảm giác hình như là chiếc mình lái tới đây.
"Hình như là của chúng tôi, làm sao vậy?" Miêu Quốc Phong trả lời.
"Các người mau đi xem một chút, trong xe có một người phụ nữ mặc đồ đen không hề nhúc nhích, giống như xảy ra chuyện gì rồi."
"Người phụ nữ mặc đồ đen…"
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, hôm nay Lý Sở Hàm mặc đồ màu đen!
Kiều Hân chạy đi, Miêu Quốc Phong theo ở phía sau.
Nếu như chuyện này là hiểu lầm, đương nhiên sẽ tốt nhất. Nếu như thật sự là Lý Sở Hàm thì không xong rồi!
Kiều Hân chạy đến bãi đậu xe, một tay mở cửa xe ra, trong đầu vang lên một tiếng ong, thiếu chút nữa bất tỉnh.
Lý Sở Hàm ngồi nghiêng ở ghế dựa đằng sau, sắc mặt trắng bệch, trên mặt đất còn có hai cái lọ không, là thuốc ngủ.
Cô ấy tự sát…
"Mau, mau đưa đến bệnh viện!"
Tiếng Miêu Quốc Phong quát lớn, vội vàng lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Lý Sở Hàm tới bệnh viện Hiệp Hòa.
Ghế sau, Kiều Hân ôm Lý Sở Hàm gào khóc.
"Chị Lý, chị Lý!"
Cô ấy gọi tên của Lý Sở Hàm hết lần này đến lần khác: "Cho dù anh Lâm đi rồi, anh ấy cũng hy vọng chị sống tốt. Vì sao chị lại nghĩ quẩn… Chị Lý! Chị Lý!"
Kiều Hân khóc tê tâm liệt phế, suýt nữa hết hơi.
Lâm Dật và Lý Sở Hàm là sinh mệnh của cô ấy, ngoại trừ ba mẹ ra, hai người là người quan trọng nhất.
Bây giờ hai người đều lần lượt ra đi, đây là sức nặng cô ấy không thể chịu nổi.
Lâm Dật mất, tất cả mọi người không thể hiểu nổi đau khổ của Lý Sở Hàm.
Lâm Dật chính là hy vọng của cô ấy.
Đối với cô ấy, Lâm Dật đi rồi, một mình ở chỗ này còn có ý nghĩa gì.
…
Trong xe tang, ngoại trừ tài xế ra chỉ có một mình Lâm Cảnh Chiến.
Trong bốn người cha mẹ, từ đầu đến cuối ông ta là người bình tĩnh nhất. Cả quá trình không hề rơi một giọt nước mắt.
Có lẽ đây là sắp đặt của vận mệnh, một đoạn đường cuối cùng của anh là do cha của mình đưa tiễn.
Chỉ là cách đưa tiễn này có chút đau khổ rồi.
Xốc vải bố trắng trên thi thể lên, Lâm Cảnh Chiến nhìn thấy vết thương chồng chất trên người Lâm Dật, ông ấy lẩm bẩm:
"Trong lòng ba có chút dự tính. Nếu như không để ý tới chiến hữu của con, không cần mười ký khoáng thạch kia, con muốn chạy thoát khỏi vòng vây hẳn là không có vấn đề lớn. Chưa nói đến chuyện mất mặt, còn rất lợi hại là đằng khác. Nhưng vì cứu người, hơn nữa còn là một thi thể, con góp mạng của mình vào, thấy thế nào cũng không đáng. Ha."
Lâm Cảnh Chiến thở ra một hơi thật mạnh: "Nhưng ba vẫn cảm thấy con làm đúng. Người vứt bỏ không quan tâm đến người thân anh em bạn bè, không đủ để hoàn thành việc lớn. Chuyện này con làm rất khá, cũng khiến cho người làm ba này nhìn với cặp mắt khác xưa."
"Ôi..."
Lâm Cảnh Chiến nói với giọng trầm thấp, ông ấy tháo bỏ áo giáp trên người xuống, bộc bạch những điều nhiều lần muốn nói lại thôi.
"Từ chỗ của mẹ con, ba đã biết không ít chuyện của con. Có rất nhiều lúc ba cũng muốn tới đây gặp con, nhưng dù sao vẫn nghĩ chờ con làm được một chút thành tựu, ba làm được một chút thành tựu, sau đó hai người chúng ta gặp lại nơi đỉnh cao của sự nghiệp. Sau đó làm một ly, đời này coi như hoàn chỉnh. Nhưng ba tạo nghiệp nhiều lắm, ông trời không cho ba cơ hội này, chờ sau khi sắp xếp việc này xong, ba lại đi tìm con uống... Hử?"
Nói còn chưa dứt lời, Lâm Cảnh Chiến giật mình. Ông ấy không biết là mình gặp ảo giác, hay thật sự như vậy.
Ông ấy phát hiện lông mi của Lâm Dật động đậy!
Lâm Cảnh Chiến không nhúc nhích, ông ấy cũng là người từng trải qua mưa to gió lớn, nhưng vào lúc này cũng không có cách nào bình tĩnh.
Đây, đây là xác chết vùng dậy sao?
Trong xe tang im lặng đến cực điểm, mồ hôi lạnh của Lâm Cảnh Chiến cũng chảy ròng ròng.
Hình ảnh này, thế này có hơi... Dọa người...
"Fuck!
Lâm Cảnh Chiến mắng một câu, bởi vì ông ấy lại nhìn thấy lông mi của Lâm Dật lại động đậy!
Ông ấy có thể xác định lần này không phải mình bị ảo giác!
Thật sự động đậy!
Theo bản năng, Lâm Cảnh Chiến nhìn tài xế trước mặt. Bởi vì anh ta là người của quân đội, thân hình thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không có chú ý tới bất thường ở đằng sau. Nếu như để cho anh ta biết thân mình của Lâm Dật động đậy, không biết anh ta sẽ có phản ứng gì.
"Người anh em, đợi lát nữa cậu dừng ở phía trước một chút, tôi gọi người khác lái xe."
"Đổi người à?"
"Ừ, lái xe tang không may mắn. Tôi gọi những người khác đến, cậu cứ làm theo lời tôi nói là được."
"Được."
Lái xe không nói gì, vì đây là ba của người chết, hơn nữa ông ấy có quan hệ không tầm thường với thủ trưởng. Người ta nói như thế nào thì mình làm như thế là được rồi.
Sau đó, Lâm Cảnh Chiến gọi điện thoại cho Tống Kim Dân, xe của ông ta vượt lên, đổi vị trí với tài xế.
"Đang tốt đẹp, sao lại để cho tôi lái xe?"
Sau khi lên xe, Tống Kim Dân ngậm điếu thuốc nói tiếp:
"Đó là thi thể của con trai anh. Đừng nói với tôi, anh sợ đấy nhé."
"Anh quay đầu lại nhìn xem."
"Động đậy."
Tống Kim Dân không nghĩ gì quay đầu lại, nhìn thấy ngón tay của Lâm Dật hơi nhúc nhích!
"Fuck!"