Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1876 - Chương 1874: Anh Da Đen Khiêng Quan Tài

Chương 1874: Anh da đen khiêng quan tài
Chương 1874: Anh da đen khiêng quan tài

"Đây là cái quỷ gì vậy, đừng giỡn như vậy chứ."

Tống Kim Dân gần như sợ đái ra quần, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đũng quần. Xe tang vẽ một hình chữ S giữa đường khiến người vây xung không khỏi sửng sốt.

Do xe tang di chuyển à?

"Tôi cũng không biết sao lại vậy nữa." Lâm Cảnh Chiến nói tiếp:

"Vừa rồi tôi thấy lông mi của thằng bé động đậy, cảm thấy có gì đó không ổn nên mới gọi anh lên."

"Cảm ơn anh đã coi trọng tôi như vậy." Tống Kim Dân phàn nàn:

"Lần sau xảy ra chuyện tốt như thế này, anh nên gọi ba người bọn họ thì hơn."

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa." Lâm Cảnh Chiến nói: "Tôi cảm thấy có gì đó không đúng."

"Ý anh là cậu ấy vẫn chưa chết?" Tống Kim Dân cũng trở nên nghiêm túc: "Nhưng đồng tử đã giãn ra rồi, không thể sống lại được."

"Vậy thì anh giải thích chuyện này như thế nào?"

"Không phải người Trung Quốc các người có truyền thuyết xác chết sống lại à? Sao lại hỏi tôi chứ?"

Sau một hồi lâu im lặng, Lâm Cảnh Chiến chậm rãi nói:

"Anh lái xe chậm lại, kéo dài chút thời gian. Tôi muốn nghĩ cách giải quyết vấn đề này."

"Đã rõ."

Tống Kim Dân ngậm điếu thuốc, lái xe thật chậm rãi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.

Mấy lần thấy ngón tay Lâm Dật cử động liền.

"Thằng bé vẫn chưa chết."

Lâm Cảnh Chiến đột ngột nói: "Trạng thái con ngươi đã khôi phục, ngón tay cũng đang cử động."

Tống Kim Dân sững người, cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm mạnh.

Ông ta đã xem rất nhiều phim về thây ma của Trung Quốc, nếu nó thực sự sống lại rồi cắn cho mình một nhát thì sẽ thú vị lắm đây.

"Hỏa táng chắc chắn là không thể rồi, anh có ý kiến gì không?"

"Nếu thằng bé thật sự không chết, vậy thì tương kế tựu kế đi."

"Anh định lợi dụng chuyện này để làm một vở kịch à?"

"Tuy hung thủ vẫn chưa xuất đầu lộ diện, nhưng tôi luôn cảm thấy là do nhà họ Vương ở Yến Kinh gây ra. Vậy thì chuyện này cứ để thằng bé tự xử đi, dù sao mọi người đều cho rằng nó đã chết."

"Đây là Trung Quốc, chúng ta không thể giải quyết chuyện này được, phải gọi người của Lục Bắc Thần đến thôi."

Lâm Cảnh Chiến gật đầu, dùng vũ lực giải quyết vấn đề ở đây không thích hợp, Lục Bắc Thần là ứng cử viên thích hợp nhất.

"Lát nữa, bốn người các anh hãy đẩy nó vào trong, không được cho người khác xử lý."

"Đã rõ."

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, xe đã tới nơi hỏa táng.

Theo sự sắp xếp của Lâm Cảnh Chiến, bốn người nhóm Tống Kim Dân đã đưa thi thể của Lâm Dật vào một phòng kín.

Sau đó gọi Lục Bắc Thần vào.

"Tại sao lại đưa người đến đây? Mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, có thể tiến hành thủ tục hỏa táng rồi."

"Chú Lục, nói ra có thể chú không tin, nhưng quả thật đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

"Mấy người các cậu đều ở đây cả, còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ."

Lâm Cảnh Chiến ậm ừ không biết nên nói như thế nào.

Quay đầu nhìn nhóm Tống Kim Dân thì thấy họ liên tục lùi ra sau.

"Đừng nhìn chúng tôi, chúng tôi chỉ làm công thôi, không tham gia với anh được."

"Các cậu đang nói cái gì vậy? Có gì thì mau nói ra xem nào."

"Chú tự mình xem thì tốt hơn."

Lâm Cảnh Chiến mở tấm màn trắng ra, Lục Bắc Thần nhìn thấy xác của Lâm Dật, chân bỗng lảo đảo, suýt nữa thì ngất đi.

"Sao tay của cậu ấy lại không ngừng chuyển động vậy?"

So với lúc đầu, tần suất cử động ngón tay của Lâm Dật ngày càng thường xuyên hơn, không cần quan sát kỹ cũng có thể phát hiện ra thân thể anh lại cử động.

"Không chỉ bàn tay cử động mà con ngươi cũng trở lại bình thường." Lâm Cảnh Chiến nói tiếp:

"Mặc dù điều này có hơi đi ngược với khoa học, nhưng có vẻ như nó thực sự còn sống."

Đứng trước sự việc như vậy, người đã trải qua sóng gió lớn như Lục Bắc Thần cũng phải ôm ngực, rất lâu sau mới định thần lại.

Ông ấy lớn lên ở vùng nông thôn trên núi, từ nhỏ đã nghe chuyện ma quỷ.

Bây giờ lại có thể chứng kiến chuyện thật người thật.

Khụ khụ khụ!

Lâm Dật đột nhiên ho một tiếng, khiến nhóm người Tống Kim Dân giật mình.

"Người Trung Quốc đều bất thường như vậy sao?" Mila nắm lấy cánh tay ông ta.

"Làm sao tôi biết được."

"Toàn bộ thế giới đều thuộc về người Hán, cô nên biết loại chuyện này." Monica nói.

"Chị đại ơi, đã đến nước này rồi, chị đừng bắt bẻ em nữa, có được không?"

Lâm Cảnh Chiến và Lục Bắc Thần đứng ở phía bên kia.

Trong lò hỏa táng, người chết sống lại, dù thế nào thì điều này cũng thật đáng sợ.

Khụ khụ khụ.

Lâm Dật lại ho khan một tiếng, sau đó sáu người bọn họ nhìn thấy vẻ mặt Lâm Dật trở nên đau đến và rối rắm, sau đó...

Anh khẽ di chuyển cơ thể rồi ngồi dậy.

"A!"

Mila và Monica hét lớn đến mức suýt vỡ cổ họng.

Tống Kim Dân và Geisen cũng không khá hơn là bao.

Lâm Dật ôm trán. Mặc dù được sống lại nhờ kỹ năng "Tìm được đường sống từ trong chỗ chết", nhưng thân thể nằm trên giường nhiều ngày như vậy, toàn bộ khớp xương đều như bị rỉ sét.

Nhúc nhích một chút thôi cũng đau kinh khủng.

Nhìn thấy mọi người trong phòng, Lâm Dật cảm thấy có chút kỳ quái.

Theo lý mà nói thì bây giờ anh nên tang lễ mới phải, tại sao lại chỉ có mấy người này.

Những nhân vật quan trọng lại không đến.

Ngoài ra, Lục Bắc Thần xuất hiện ở đây thì anh còn có thể hiểu được, nhưng tại sao Tống Kim Dân lại tới đây?

"Lâm Dật, cậu còn chưa chết à?" Lục Bắc Thần ngập ngừng hỏi.

Đứng trước hiện tượng siêu nhiên này, ông ấy không thể bình tĩnh được.

"Tôi chưa bao giờ chết." Lâm Dật nói tiếp:

"Tôi vẫn còn thoi thóp mà, có thể là thiết bị y tế hiện tại chưa phát hiện ra nên nhầm tưởng là tôi đã chết."

Mấy người họ không tin vào chuyện này, nhưng Lâm Dật thật sự không chết, sự thật bày ra trước mắt, không thể không tin được.

Chuyện này chỉ có thể giải thích là một hiện tượng siêu nhiên mà thôi.

"Cậu chưa chết là may rồi, muộn chút nữa là cậu đã bị đẩy vào lò thiêu rồi."

Lâm Dật bỗng cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nếu như bị đẩy vào lò thiêu thì anh đã chết thật rồi.

Tuy nhiên, ánh mắt của Lâm Dật lại nhanh chóng rơi vào người Lâm Cảnh Chiến, quan sát từ trên xuống dưới.

Có một cảm giác thân quen không thể giải thích được ở trên người này.

"Đừng nhìn nữa, ông ấy là ba của cậu, Lâm Cảnh Chiến."

"Ba, ba tôi..."

Lâm Dật sững sờ, hồi lâu không lên tiếng.

Lâm Cảnh Chiến cũng ngẩn ra. Lúc đứng trước thi thể còn có thể bình tĩnh một chút, nhưng bây giờ Lâm Dật đã sống lại, khiến ông ấy không biết nên đối mặt với quan hệ giữa hai người như thế nào.

"Mất tích bao nhiêu năm mà ông vẫn đến dự đám tang của tôi, xem ra cũng còn chút trách nhiệm." Lâm Dật nói không hề ngượng ngùng.

"Người cũng mất rồi, có thế nào thì ba cũng phải tới xem, dù sao con cũng là con trai của ba." Lâm Cảnh Chiến nói:

"Nhưng cách chúng ta gặp nhau có hơi đột ngột."

"Thì có ai nói không phải đâu, mà sao chỉ có mấy người tới tiễn tôi vậy?"

"Mọi người đều ở bên ngoài. Ba là người phát hiện ra sự thay đổi của con trước nên đã đưa con đến đây."

Lâm Dật nghiêng đầu nhìn Tống Kim Dân và những người khác.

"Vậy tại sao họ cũng ở đây?"

"Chính họ đã đưa con vào."

Lâm Dật nhìn làn da ngăm đen của Geisen.

Đây chính là anh da đen khiêng quan tài huyền thoại đấy ư?

Bình Luận (0)
Comment