Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1877 - Chương 1875: Làm Người Thì Đừng Quá Tự Phụ

Chương 1875: Làm Người Thì Đừng Quá Tự Phụ
Chương 1875: Làm Người Thì Đừng Quá Tự Phụ

"Mấy người đưa tôi đến đây để tôi không làm người khác sợ sao?"

Lục Bắc Thần nhìn Lâm Cảnh Chiến, đó cũng là điều ông ấy muốn hỏi.

Theo ông ấy nghĩ thì là do họ muốn dàn dựng việc Lâm Dật giả chết, còn về phần tại sao lại làm như vậy thì ông ấy cũng muốn biết.

Lâm Cảnh Chiến kéo ghế ra ngồi rồi châm thuốc.

"Chuyện này con là người trong cuộc, vậy có biết hung thủ là ai không?"

Lâm Dật nhún vai: "Tôi không biết, nhưng tôi nghi ngờ người nhà họ Vương."

"Đầu tiên, tôi không có kẻ thù ở nước ngoài, vì vậy chắc chắn phải là người trong nước."

"Thứ hai, trong số những gia tộc lớn ở Trung Quốc, tôi không tìm được ai khác ngoài nhà họ Vương có khả năng kiếm được nhiều quặng như vậy."

"Thứ ba, đây là một kế hoạch lớn và được tính toán kỹ lưỡng, tất cả quá trình diễn ra trong vài tháng. Tôi nghĩ người duy nhất có khả năng bày ra chuyện này chỉ có Vương Đình Sơn thôi."

"Thứ tư, bên kia đã gài tai mắt vào Lữ đoàn Trung Vệ. Người bình thường sẽ không bao giờ có khả năng này. Hơn nữa, tôi còn có thù oán với họ. Vì những lý do này, tôi cảm thấy đó chính là nhà họ Vương, nhưng tôi không có bằng chứng."

Lâm Cảnh Chiến không nói gì, quay sang nhìn Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần suy nghĩ vài giây.

"Cậu đang muốn tạo dựng hiện trường giả chết cho cậu ấy, sau đó bí mật trả thù nhà họ Vương?"

Cả Lâm Cảnh Chiến và Lục Bắc Thần đều không phủ nhận suy đoán của Lâm Dật, bởi vì họ cũng nghĩ như vậy.

Nhưng Lục Bắc Thần rất thông minh, nhanh chóng đoán được suy nghĩ của Lâm Cảnh Chiến.

"Cũng gần như vậy đấy. Xảy ra chuyện lớn thế này, có thế nào tôi cũng phải tìm ra hung thủ." Lâm Cảnh Chiến nói:

"Tôi vốn định tự mình ra tay, nhưng thằng bé đột nhiên sống lại, nên để nó làm thì thích hợp hơn."

"Các cậu đừng coi thường nhà họ Vương, nếu xảy ra chuyện thì tôi cũng không giúp được cậu ấy đâu."

"Chuyện này không phải vấn đề lớn, chú chỉ cần giúp đỡ giải quyết chuyện trước mắt là được, phần còn lại chúng tôi sẽ xử lý."

"Bố con cậu bớt gây sức ép đi, đây không phải chuyện nhỏ đâu."

Sống từng này tuổi rồi, đến giờ Lục Bắc Thần chưa từng sợ bất cứ điều gì.

Nhưng lần này, ông ấy lại thực sự lo lắng.

Hai bố con họ đều là người không sợ trời không sợ đất, bây giờ thì tốt rồi, cả hai còn bắt tay giải quyết chuyện này.

Lục Bắc Thần khẽ rùng mình.

Sẽ có một người đặc biệt phụ trách việc hỏa táng, tất cả người thân và bạn bè đều tập trung bên ngoài, khi tro cốt được đưa ra ngoài thì mọi việc coi như đã hoàn tất.

Lúc này, Lưu Hồng và một nhóm người của Lữ đoàn Trung Vệ đã đến bên cạnh nhà họ Chu, cố gắng an ủi cảm xúc của họ.

Trong quá trình khám nghiệm tử thi, tất cả đều biết về hoàn cảnh bi đát của Chu Lương.

Lâm Dật quả thực rất khổ sở, nhưng so với Chu Lương thì cũng không đáng để nhắc đến.

Cùng lúc đó, ở một góc của lò hỏa táng, Tần Ánh Nguyệt gọi Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư sang một bên.

Mặc dù tâm trạng của cả hai rất kém, nhưng họ cũng đã từ từ chấp nhận sự thật này.

Người chết không thể sống lại, dù không muốn thì cũng phải chấp nhận mà thôi.

Nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư.

Tần Ánh Nguyệt ngập ngừng mấy lần liền, bà ấy muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cứ luôn cảm thấy có lỗi với hai người.

"Dì à, nếu dì có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi ạ, đừng cứ thế mãi." Kỷ Khuynh Nhan nói.

"Dì đã nghe nói về chuyện của ba người các cháu. Đó là lỗi của con trai dì, nó có lỗi với các cháu. Nhưng tất cả là do người làm mẹ như dì không dạy dỗ nó, khiến các cháu phải chịu khổ."

Tần Ánh Nguyệt cúi đầu trước hai người họ, điều này làm cho Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư kinh ngạc vô cùng, vội vàng đưa tay ra để đỡ bà ấy lên.

Nhưng trong quá trình đó, bàn tay của cả hai chạm vào nhau, họ vội vàng thu tay lại như thể bị điện giật.

"Dì à, đừng nói vậy, đây là chuyện giữa chúng cháu, không liên quan gì đến dì." Kỷ Khuynh Nhan nói.

"Nhưng đúng là con trai dì có lỗi với các cháu, dì thay nó xin lỗi các cháu." Tần Ánh Nguyệt đau khổ nói tiếp:

"Bây giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, dì mặt dày gọi các cháu ra đây, hy vọng các cháu đừng tính toán với nó, dù sao thì người cũng ra đi rồi."

"Không, không đâu ạ..."

Người đã ra đi rồi...

Những lời này đâm sâu vào hốc mắt của hai người phụ nữ.

Khi nhận được tin này, Kỷ Khuynh Nhan đã gạt bỏ mọi khúc mắc trong lòng.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cô đau lòng, không cầm được nước mắt.

Cô có thể cố gắng chấp nhận việc Lâm Dật rời bỏ mình để lao vào vòng tay của người phụ nữ khác.

Nhưng bây giờ tất cả cảm xúc yêu hận đều phải dồn hết trong lòng, dù sao thì sau này cũng sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa.

Yêu sâu đậm, yêu tha thiết.

Nhưng cuối cùng lại không thể có được.

"Có lời này của các cháu là dì thấy yên tâm hơn nhiều rồi."

Tần Ánh Nguyệt ôm lấy hai người họ, nước mắt rơi lã chã, khóc không thành tiếng.

Cùng lúc đó, có ba chiếc taxi chạy từ bên ngoài vào.

Kỳ Hiển Chiêu, Điền Nghiên, Nhan Từ và một số giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Lăng Vân lần lượt ra khỏi xe, chạy về phía Hà Viện Viện.

"Viện Viện, rốt cuộc là có chuyện gì, sao tổng giám đốc Lâm lại xảy ra chuyện được?"

Tin tức về cái chết của Lâm Dật không được công bố ra bên ngoài, nhưng người họ Vương đã âm thầm thông báo lên mạng, gây nên một phen náo động.

Lúc đó, Kỳ Hiển Chiêu và những người khác mới biết được chuyện này.

Ban đầu họ không tin, sau đó, họ gọi cho Hà Viện Viện, nhận được câu trả lời khẳng định từ cô ấy, thế là họ bèn bay đến Yến Kinh ngay lập tức.

Đặc biệt là Kỳ Hiển Chiêu, người vẫn còn bó bột trên chân, cũng bất chấp tất cả để đến Yến Kinh..

Còn về phía Nhan Từ, bởi vì trước kia họ đã từng hợp tác, vậy nên sau khi biết tin tức, cô ấy đã gọi điện thoại cho Kỳ Hiển Chiêu để xác nhận, sau đó vội vàng chạy đến và lên cùng chuyến bay luôn.

"Anh Kỳ..."

Nhìn thấy Kỳ Hiển Chiêu, Hà Viện Viện nắm lấy một góc quần áo của anh ta rồi lại bật khóc.

Không nói gì cả, cứ thế khóc không ngừng.

Kì Hiển Chiêu và những người khác nhìn lò hỏa táng trước mặt, người như dại ra, mãi không nói nên lời, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Ở một góc khác, Vương Oánh đeo kính râm và khẩu trang, hòa vào đám đông, không bị Kỷ Khuynh Nhan nhìn thấy.

Cô ấy thấy tin tức trên mạng nên bỏ hết công việc để chạy đến đây.

Không ai nói với cô ấy rằng Lâm Dật đã chết.

Nhưng những giọt nước mắt của Kỷ Khuynh Nhan đã nói lên tất cả.

Vương Oánh đi đến một góc không có ai, vùi đầu vào giữa hai chân, cảm xúc vỡ òa như một cơn lũ tràn đê, nhấn chìm cô ấy trong phút chốc.

Ngay sau đó, có người ra khỏi tòa nhà và thông báo cho gia đình Lâm Dật rằng việc hỏa táng đã hoàn tất, bước tiếp theo là lấy tro.

Trong hoàn cảnh này thì người bình thường không có nhiều sự lựa chọn, hầu hết đều giao cho nhân viên lên tận nơi lựa chọn, sau đó giao cho người nhà mang đi.

Nhưng Lâm Dật thì khác, việc lựa chọn thế nào là tùy thuộc vào sự sắp đặt của gia đình anh.

Đúng lúc này, một chiếc Accord màu đen phóng ra khỏi lò hỏa thiêu.

"Bây giờ cảm thấy thế nào?" Tống Kim Dân đang lái xe hỏi.

"Làm người không nên quá tự phụ. Ngày nào anh cũng khoác lác về việc gửi người này vào lò hỏa táng, gửi người kia vào lò hỏa thiêu. Giờ thì hay rồi, những người khác đều tới hết rồi."

Bình Luận (0)
Comment