Hô thông!
Trần Sở Phong bị dọa sợ co quắp ngồi trên đất.
Che ngực, không ngừng thở hổn hển.
Ông lớn tuổi, lại thêm vào tim không được tốt, chuyện như thế này ông ta không thể nào chịu được.
"Lâm, Lâm Dật ..."
Trần Sở Phong bị dọa phát sợ, Vương Đình Sơn cũng không khá hơn là bao.
Lâm Dật rõ ràng đã chết rồi, nhưng lại nhìn thấy cậu ta ở trong nhà mình.
Loại chuyện quỷ dị này, khiến ông cũng không có cách nào tiếp thu được.
"Làm sao vậy, nhìn thấy tôi ở đây rất bất ngờ lắm sao?"
Lâm Dật lạnh nhạt nói.
"Cậu, cậu đến cùng là người hay quỷ? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này ..."
"Các ông hại chết tôi, tôi tới tìm các ông báo thù, chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao ..."
"Này, đây đều là do cậu gieo gió gặt bão!"
Vương Đình Sơn lớn tiếng nói: "Cũng là bởi vì cậu, mà nhà họ Vương chúng tôi mới biến thành như vậy, hơn nữa con trai của tôi còn bị cậu đánh gãy chân, cậu phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện này!"
"Cho nên ông liền sắp xếp kế hoạch như vậy, đem tôi giết chết đúng không."
"Cậu chết cũng chưa hết tội ..."
Nói được nửa câu, Vương Đình Sơn liền ngậm miệng lại.
Sau một hồi hoảng sợ, ông đã lấy lại được bình tĩnh.
Bởi vì ông ở trên đất, nhìn thấy bóng của Lâm Dật!
"Cậu không chết!"
"Ông xem ra cũng không ngu lắm."
Lâm Dật không có chút bất ngờ nào, người như Vương Đình Sơm muốn dựa vào phương thức giả thần giả quỷ để hù dọa ông ta, căn bản là không thể nào.
Nhưng có thể dụ nói ra những câu nói này, cũng đã đủ rồi.
"Không thể nào! Cậu đã chết bom rồi, làm sao có khả năng sống lại được!"
"Tôi chỉ kém một chút nữa thôi, cho nên mọi người lầm tưởng là tôi đã chết rồi." Lâm Dật nhàn nhạt nói:
"Hiện tại tôi cũng đã bình phục tồi, đương nhiên phải tìm ông để tâm sự chứ."
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo Vương Đình Sơn, ông dự cảm được có chuyện không ổn.
Chuyện này rất có thể là Lục Bắc Thần với Lâm Cảnh Chiến diễn một màn kịch!
Mình bị lừa rồi!
"Cứ coi như cậu có thể sống sót sao cậu có thể ở chỗ này, nhà họ Vương không phải chỗ cậu có thể tới!"
Vương Đình Sơn nói: "Tôi cho cậu ba giây rời khỏi chỗ này, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
"Nếu như ông cảm thấy, những tên rác rưởi ở bên ngoài kia có thể chặn được tôi, tôi còn có thể xuất hiện ở đây được sao?"
"Cậu, cậu!"
Vương Đình Sơn lui về phía sau một bước, "Lâm Dật, cậu tốt nhất nên biết mình đang làm gì. Thân phận Vương Đình Sơn tôi cậu cũng biết, nếu như cậu dám làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo. Cái tội danh này, coi như là Lục Bắc Thần cũng không gánh nội!"
"Tôi đã là người chết rồi, ai có thể nghi ngờ một kẻ đã chết sẽ đến giết các ông?"
"Cậu..."
Ào ào ào ... Ào ào ào ...
Đúng lúc này, tiếng nước chảy ở trong phòng vệ sinh vang lên.
Âm thanh đột ngột khiến hai người sợ hết hồn.
Lúc này, bọn họ đã không chịu nổi bất kỳ kích thích nào nữa.
"Hầu như cũng đã chuẩn bị xong, nên tiễn các ông lên đường rồi."
"Cậu, cậu làm gì!"
"Rất nhanh ông sẽ biết thôi!"
Lâm Dật vừa vặn nói xong, hai bóng người từ phía sau nhảy ra, che kín miệng của hai người rồi đưa vào phòng vệ sinh.
Không bao lâu sau, Tống Kim Dân từ trong phòng vệ sinh đi ra.
"Đồ vật đã tìm được chưa?"
"Tất cả đều ở đây."
Tống Kim Dân trên tay mang găng tay, cầm ba chiếc điện thoại.
"Điện thoại của Vương Đình Sơn hẳn là có giá trị nhất, nhìn thử bên trong có thứ gì quan trọng không."
Lâm Dật gật đầu, sau đó mở chức năng camera, cũng mở sổ truyền tin của mình.
Ánh mắt Lâm Dật nheo lại khi nhìn thấy nội dung bên trong.
Anh nhìn thấy hai cái tên quen thuộc.
Trần Quan Kiệt với Tào Gia Độ!
Trong lúc bừng tỉnh, tất cả các vấn đề đã được giải quyết.
Tào Gia Độ chính là nội ứng bên trong lữ đoàn trung vệ!
Trần Quan Kiệt là người đã bắn phát súng trong bóng tối!
Hai người một trong một bên ngoài, biết được hành tung của mình gắt gao!
Cũng chỉ có hai người bọn họ, lại tăng thêm Vương Đình Sơn chỉ huy, năng lực làm được chuyện này không chê vào đâu được!
Lâm Dật thở phào nhẹ nhõm, hiện tại xem như là chân tướng đã rõ ràng rồi.
Sau đó, Lâm Dật đã sao chép một bản sao email trên điện thoại di động của Vương Đình Sơn với Trần Sở Phong, công việc chuẩn bị xem như đã đại công cáo thành.
"Điện thoại của Vương Đình Sơn tôi muốn mang đi, sau này còn có tác dụng lớn."
Tống Kim Dân trầm tư trong chốc lát, sau đó gật đầu.
Đổi lại là người bình thường, cũng sẽ không do dự, chỉ là lấy đi một cái điện thoại mà thôi.
Mà những người chuyên nghiệp như Tống Kim Dân thì lại khác.
Những thứ này đều là đồ dùng của người chết, thiếu một thứ, cũng sẽ bị nghi ngờ.
Ở trong kế hoạch của anh ta, những thứ này đều là chứng mình anh ta bố trí hiện trường. Nếu như ít đi điện thoại của Vương Đình Sơn có thể sẽ để lại dấu vết, cho nên anh ta do dự rất lâu.
"Đi thôi, trước tiên đem bọn họ xử lý."
Sau khi thương lượng xong việc tiếp theo, hai người đi vào phòng vệ sinh.
Ở chỗ này, ngoại trừ Vương Đình Sơn với Trần Sở Phong, Lâm Dật còn nhìn thấy Vương Miện!
Nhưng miệng của anh ta đã bị bịt kín, nhìn thấy Vương Đình Sơn với Trần Sở Phong bị bắt vào đây, gương mặt cứng đờ.
Tống Kim Dân đốt điếu thuốc, "Sắp đến giờ rồi, làm việc thôi."
Lập tức, một tên thuộc hạ của anh ta lấy ra một ống tiêm, tiêm vào tĩnh mạch cho Vương Đình Sơn.
"Cái này là cái gì?"
"Là đồ cấm." Tống Kim Dân nói:
"Cái này có thể tạo ra ảo giác, để cơ quan tư pháp nhận định ông ta là xuất hiện ảo giác, sau đó trượt chân rơi xuống sông, như vậy liền hợp tình hợp lý."
Lâm Dật duỗi ra ngón tay cái, "Loại chuyện giết người cướp của này, cũng là các anh chuyên nghiệp."
"Học hỏi một chút đi."
Ba người bọn họ nhìn nhau chằm chằm, không nói được gì bởi vì miệng đã bị dán băng keo, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
Nỗi sợ hãi bao trùm cả ba người, đối phương không phí lời, liền càng thêm chứng minh ý đồ giết người.
Lâm Dật ngồi xổm người xuống, nhìn Vương Đình Sơn nói:
"Kỳ thực tôi cảm thấy, đoạn trước của cuộc chiến giữa chúng ta cơ bản là cuộc chiến kinh doanh, chỉ là các ông thiếu chút thú vị, thua bởi tôi. Đương nhiên, mặc dù coi như là tôi hoàn toàn thắng lợi, nhưng tập đoàn Lăng Vân cũng đã bị ảnh hưởng không nhỏ, hai bên cũng coi như là đều bị thiệt hại."
"Nhưng mùa đông năm ngoái, tôi thật sự không biết các ông trúng cái gió gì, vậy mà ở trong bóng tối bày mưu đặt kế Tôn Mãn Lâu muốn đem tôi giết chết. Cái cừu oán này, nhưng là không chết không thôi rồi, thế là tôi đã đánh gãy chân của con trai ông, điều này cũng làm cho ông đối với tôi càng thù hận sâu hơn một tầng."
"Chính là một tướng công thành Vạn Cốt Khô, các ông muốn đem tôi giết chết, tôi có thể lý giải. Nhưng các ông có biết hay không, đồng nghiệp của tôi cũng đã chết!"
Vẻ mặt của Lâm Dật thay đổi, như một con dã thú hung dữ, túm lấy tóc của Vương Đình Sơn, đem đầu của ông ta tách ra tới!
"Chân tay bị gãy, móng tay với răng cũng bị người nhổ xong ..."
Tống Kim Dân đứng ở bên cạnh không nhúc nhích, anh ta nghe được thanh âm nghẹn ngào của Lâm Dật.
"Người ta là bồi tiếp tôi đi qua, đây cũng không phải là nhiệm vụ của lữ đoàn trung vệ. Cũng bởi vì tôi, mà đặt mạng của mình ở Panama ... Tùng tùng tùng!"
Lâm Dật nắm lấy đầu của Vương Đình Sơn, nặng nề nện vào bức tường phía sau, lửa giận đè nén trong lòng giống như là núi lửa phun trào!
Anh đã mất đi lý trí, không có thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
"Ông có biết hay không, cậu ấy năm nay mới 25 tuổi! Cậu ấy là con trai độc nhất của nhà họ Chu! Ông để cho tôi phải giải thích như thế nào với cha mẹ cậu ấy đây! Ông để cho tôi phải giải thích thế nào đây!"