"Ô ô ô ..."
Vương Đình Sơn muốn cầu xin tha, nhưng miệng bị bịt kín lại, căn bản nói không ra lời.
Nhưng Lâm Dật cũng không hề buông tha tính toán của anh.
"Lâm Dật!"
Thấy tình hình không đúng, Tống Kim Dân tiến lên cầm lấy cánh tay Lâm Dật, anh cứ mất kiểm soát như vậy, ba người này cũng sẽ bị anh đánh cho chết mất.
"Mẹ nó anh thả tôi ra!"
Đùng!
Tống Kim Dân một tay bổ vào cổ của Lâm Dật, sau khi anh ngất đi, biệt thự khôi phục lại yên tĩnh.
"Làm việc đi, đợi lát nữa cũng không còn kịp rồi, lúc chuẩn bị rời đi, đừng quên đem điện thoại di động của bọn họ mang đi."
...
Lúc Lâm Dật tỉnh lại, đã hơn tám giờ sáng rồi.
Bởi vậy có thể thấy được, Tống Kim Dân lần này đánh chính là có bao nhiêu ghét anh.
Ngồi ở bên cạnh anh cũng không phải là Tống Kim Dân, mà là Lục Bắc Thần.
"Lão Lục, mẹ kiếp, đau chết mất."
Lâm Dật ôm sau cổ, cảm giác như có một chiếc xe tải lớn đang đè ở trên cổ của mình vậy.
"Chậm một chút hãy hoạt động, chuyện nhà họ Vương cũng đã xử lý xong. Hiện tại phía trên cũng đã thông báo, không có công khai quy mô lớn, cũng không có điều tra quá nhiều."
"Bởi vì nguyên nhân là chất cấm sao?"
Lục Bắc Thần gật đầu, xem như là trả lời.
"Chính nhà họ Vương biểu thị sẽ truy cứu chuyện này, nhưng Vương Đình Sơn cũng đã chết rồi, còn dư lại những người kia, cũng không gây ra được bao nhiêu sóng gió."
Trầm mặc rất lâu, Lâm Dật cảm kích nói:
"Lão Lục, cám ơn ông."
Lâm Dật biết, chuyện này không gây lên nổi sóng, cũng không phải bởi vì bọn họ bí mật làm, mà là Lục Bắc Thần ở phía sau đã xử lý tốt
Chuyện xử lý nhà họ Vương bọn họ có thể không nói đạo lý, tôi hoài nghi anh rồi, tôi liền muốn tiêu diệt anh.
Như vậy ở phương diện quốc gia cũng giống như vậy, Vương Đình Sơn là người có thân phận, xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên sẽ gây ra náo động lớn.
Nếu như không có Lục Bắc Thần, Lâm Dật tin chuyện này tuyệt đối sẽ không êm đềm như vậy được.
Nhưng bất kể nói thế nào, chính mình cũng là an toàn, không thể có người hoài nghi đến trên đầu của mình được.
"Kỳ thực tôi cũng không làm cái gì, chủ yếu là các cậu làm sạch sẽ, xem như là không có chứng cứ, cho dù muốn truy cứu cũng không tìm được người." Lục Bắc Thần nở nụ cười, "Ở phương diện giết người diệt khẩu, cậu với cha của cậu còn có chút chênh lệch."
"Ông ta là lão lưu manh chuyên nghiệp, tôi chỉ là một doanh nhân yêu nước, hai chúng tôi là không thể so sánh với nhau được."
Lục Bắc Thần bắt đầu cười ha hả, "Nếu như để cho ông ấy nghe được cậu nói như vậy, đoán chừng sẽ tới đánh cậu một trận."
Lâm Dật cũng mỉm cười, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, sau đó như là chợt nhớ tới cái gì đó, từ trong túi sách của mình đem điện thoại di động lấy ra.
"Ông xem một chút vật này đi."
"Cái gì đây?"
Sau khi nhận lấy điện thoại từ Lâm Dật, Lục Bắc Thần xem nội dung bên trong, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Suy nghĩ của bọn họ với Lâm Dật trùng khớp với nhau.
"Không nghĩ tới bọn họ thật sự làm ra chuyện như vậy."
"Chắc hẳn trong lòng ông cũng đã đoán được."
"Đoán được Trần Quan Kiệt, nhưng không có đoán được Tào Gia Độ, điều này làm tôi khá bất ngờ, việc này là sơ sẩy của tôi."
Lục Bắc Thần là một người kiêu ngạo, ở trong nhiệm kỳ của mình, xuất hiện chuyện như vậy, này là đối với năng lực của mình là một sự phủ định.
"Trần Quan Kiệt đang ở đâu? Vẫn còn ở trên đảo Leah sao."
"Dựa theo nhiệm vụ của lữ đoàn trung vệ, chắc còn ở trên đảo. Nhưng nếu như xảy ra chuyện như vậy, cậu ta ở trong bóng tối chạy đến đâu cũng khó mà nói được." Lục Bắc Thần nói:
"Hiện tại nhà họ Vương xảy ra chuyện như vậy, tôi tin không bao lâu sau, cậu ta sẽ tự chạy về."
Lâm Dật gật đầu, anh cũng nghĩ như vậy.
Trần Quan Kiệt vốn là có mối quan hệ chặt chẽ với nhà họ Vương.
Cho nên cậu ta nhất định sẽ trong khoảng thời gian ngắn trở về Yến Kinh, tới tham gia tang lễ của Vương Đình Sơn.
Phía bên mình không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần chờ đợi là được rồi.
Về phần điện thoại của Vương Đình Sơn, đây là chứng cớ quan trọng.
Nếu trong hồ sơ giao tiếp của ông ta với người nước ngoài của ông ta bị truyền ra ngoài, như vậy tội danh ông ta phải gánh chịu rất là lớn.
Sau mười mấy tiếng, Lâm Dật cũng không đi đâu, vẫn luôn ở trong căn cứ nội bộ của lữ đoàn trung vệ.
Không ở không anh thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài, nhưng sẽ che cực kỳ kín, mũ, kính râm, khẩu trang, như thế không ít.
Lúc có thể đi cửa sổ tận lực không đi cửa chính, để không có ai chú ý đến anh được
Tám giờ sáng hôm sau, Lâm Dật ở trung tâm tắm rửa ngủ một đêm, nhận được điện thoại của Lục Bắc Thần nói Trần Quan Kiệt đã về tới Yến Kinh, thông báo anh quay về lại căn cứ lữ đoàn trung vệ.
Chậm rãi xoay người, Lâm Dật lại võ trang đầy đủ, chuẩn bị trở về căn cứ.
Bắt taxi trở về lữ đoàn trung vệ, Lâm Dật vòng qua chỗ bóng râm, tìm góc chết camera, chuẩn bị nhảy đi vào.
Ở một nơi như lữ đoàn trung vệ, camera không thể nào có góc chết, mà là người khác vì điều chỉnh phương hướng camera dành một vị trí rộng khoảng hai mét, như vậy ra vào sẽ không có người phát hiện.
"Không được nhúc nhích!"
Lúc Lâm Dật chuẩn bị leo tường mà qua, nghe được phía sau truyền đến một tiếng thét ra lệnh.
Quay đầu nhìn lại mới phát hiện, người nói chuyện vậy mà lại là Khưu Vũ Lạc!
Ngoại trừ người ở ngoài, Lưu Hồng với Ninh Triệt cũng đang bên người cô.
Sau khi làm lễ hỏa táng xong, Lưu Hồng với Khưu Vũ Lạc đi Tứ Xuyên, Ninh triệt đi Quảng Châu.
Nhưng sau khi chuyện bên Tứ Xuyên kết thúc Lưu Hồng với Khưu Vũ Lạc cũng đi tới Quảng Châu, ở trước bia mộ của Lâm Dật đặt một bó hoa, nhìn anh ấy lần cuối.
Sau khi xử lý xong chuyện ở Dương Thành, ba người đi máy bay cùng nhau về Yến Kinh.
Chuyện này cũng đã xử lý xong, ở lại Dương Thành cũng không có ý nghĩa gì.
Thứ hai, Vương Đình Sơn với Vương Miện chết bất đắc kỳ tử gây xôn xao dư luận không nhỏ, cho nên bọn họ liền vội vã trở lại.
Nhưng điều thú vị là ngay sau khi trở về lữ đoàn trung vệ liền thấy một người lén lén lút lút, đi cửa sau của lữ đoàn trung vệ.
Hơn nữa còn đem mặt mình bịt kín lại, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định không phải người tốt lành gì.
Ba người họ cảm thấy việc này rất thú vị, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu thấy có người ở trong căn cứ lữ đoàn trung vệ làm loại chuyện này.
Lâm Dật gãi đầu một cái, nhìn thấy ba người Lưu Hồng, quả thực có chút bất đắc dĩ.
Mình bây giờ vẫn còn là một người đã chết, quá lúng túng khi chạm mặt ba người bọn họ ở trường hợp này.
"Tôi cho anh biết, nơi này là trụ sở bí mật Trung Quốc. Hành vi của anh đã vi phạm vào pháp luật, sớm nhất cũng mất mười năm, hiện tại anh chạy không thoát. Cởi kính râm và khẩu trang ra, đừng để chúng tôi phải động thủ."
"Đây là một sự hiểu lầm, tôi hiện tại liền đi, bye bye."
"Muốn đi?"
Khưu Vũ Lạc nhíu mày nói:
"Anh cho rằng đây là chỗ anh muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Tốt hơn hết anh nên ngoan ngoãn hợp tác , bằng không hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn."
"Ách ... Nhất định muốn tháo khẩu trang với kính râm của tôi xuống sao?"
"Anh nói xem, chẳng lẽ còn muốn tôi động thủ?"
Lâm Dật biết nếu bị ba người bọn họ bắt được, nhất định là chạy không được, dứt khoát cũng không vùng vẫy.
Thế là ...
Lâm Dật chậm rãi tháo kính râm với khẩu trang của mình xuống.