Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1882 - Chương 1880: Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 1880: Tự Chui Đầu Vào Lưới
Chương 1880: Tự Chui Đầu Vào Lưới

——

"Ma!"

Khưu Vũ Lạc với Ninh Triệt đồng thanh hét lên, tất cả đều bị dọa sợ trốn phía sau Lưu Hồng.

Ba người họ không nói gì, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của bọn họ.

Biểu cảm trên khuôn mặt quỷ dị không nói lên lời.

"Anh, anh là ai ... " Lưu Hồng dò hỏi.

Lưu Hồng cũng sững sờ.

Rõ ràng đã đưa đi hỏa táng rồi, hiện tại lại xuất hiện ở trước mặt mình.

Chuyện này là sao?

"Anh có phải còn oan khuất gì nữa đúng không?" Lưu Hồng hỏi:

"Chúng tôi nhất định sẽ giúp anh trả thù, đòi lại công đạo cho anh, anh cũng đừng mãi ở chỗ này không đi, tôi sẽ đốt cho anh ít tiền giấy cho anh, sẽ đốt cho anh mười mấy chục trinh nữ, anh mau đi đi."

Lâm Dật:...

Hay thật, tốt xấu gì anh cũng là lãnh đạo của lữ đoàn trung vệ, không thể mê tín như vậy được thiết tử!

"Bình tĩnh đi." Lâm Dật giang hai tay ra, nói:

"Tôi vẫn chưa chết, dưới chân tôi vẫn còn có bóng đây này."

Khưu Vũ Lạc với Ninh triệt, sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi, "Là chúng tôi tiễn anh đi hỏa táng, tro cốt đều lấy ra rồi, làm sao có khả năng chưa chết chứ."

"Đó là do lão Lục lão sắp xếp để tôi giả chết, bởi vì còn có chuyện khác phải làm, nên tôi không thể bại lộ thân phận được."

Nói xong, Lâm Dật còn chỉ dưới chân của mình, "Còn có bóng đây, tôi sao có thể là người chết được chứ."

Ba người đồng loạt đi qua nhìn một chút, quả nhiên phát hiện dưới chân Lâm Dật có bóng.

Vẻ mặt hốt hoảng quả thực khá hơn một chút.

"Nhưng bệnh viện cũng nói anh đã chết rồi, chỗ này không thể có vấn đề được." Ninh Triệt nói.

"Lúc đó vẫn còn có hơi thở, có thể là do máy móc không kiểm tra ra." Lâm Dật nói:

"Hơn nữa tất cả chúng ta đều biết phương thức chiến đấu phát lực Đan Điền, tố chất thân thể khá hơn một chút, cho nên từ từ sẽ khôi phục lại."

Lâm Dật cũng không biết nên giải thích việc này như thế nào, chỉ có thể dùng phương thức như thế để lừa dối cho qua ải.

Cảm xúc của ba người cảm xúc dường như tốt hơn một chút.

Ít nhất Khưu Vũ Lạc với Ninh Triệt cũng không còn sợ nữa.

Ninh Triệt lá gan lớn lên, hướng về Lâm Dật đi tới, cũng dùng ngón tay ở trên người anh chọc chọc, cũng không hề phát hiện dị thường nào.

Lúc này mới xác thực chắc chắn, Lâm Dật hình như không có việc gì, là thật sự sống lại.

"Lão đại, thật không có chết, người bình thường, không phải ma."

Lâm Dật:...

Kia mẹ nó đây dùng từ gì miêu tả vậy?

Nhưng nói xong, Ninh Triệt bắt đầu khóc.

Quyền đấm cước đá bắt chuyện đến trên người Lâm Dật.

"Lão nương cũng bị anh làm cho hù chết mất! Vẫn còn sống cũng không nói với chúng tôi một tiếng."

Lâm Dật cảm thấy có chút không thoải mái, tuy nói hai người có chút nước sương tình duyên, nhưng lại khóc thành cái bộ dạng này, cũng làm cho trong lòng Lâm Dật cảm động.

Khưu Vũ Lạc đứng ở bên cạnh cũng lặng lẽ lau nước mắt, mặc dù không kịch liệt giống như Ninh Triệt, nhưng loại cảm giác hưng phấn này ũng không có cách nào dùng lời nói kể ra được, nước mắt là câu trả lời tốt nhất.

Bao gồm cả Lưu Hồng cũng giống như vậy, viền mắt có chút đỏ.

"Có thể sống lại là chuyện tốt rồi." Lưu Hồng kích động tiến lên, vỗ vỗ vai Lâm Dật, tuy rằng trên mặt vẫn còn có miệng vết thương, nhưng đã không có gì to tát rồi.

Chỉ cần người không có chuyện gì là được.

"Anh vẫn luôn ở Yến Kinh chưa rời đi, là còn có chuyện gì sao?"

"Tôi đã bước đầu tìm ra được người nằm vùng với bắn súng trong bóng tối là ai rồi, chuẩn bị lại đây tra xét một chút."

"Hả?"

Lời nói của Lâm Dật khiến ba người bọn họ kinh ngạc, không nghĩ tới nhanh như vậy, liền đem đối phương bắt được rồi.

"Ai?" Lưu Hồng nghiêm túc hỏi.

Lấy tư cách là lãnh đạo hàng ngũ chiến đấu tứ đại lữ đoàn trung vệ, anh đặc biệt quan tâm đến chuyện này.

"Trần Quan Kiệt với Tào Gia Độ."

"Hai người bọn họ!"

Biểu hiện của ba người bọn họ khác nhau, đều cảm thấy ngạc nhiên.

Nếu như Lâm Dật không nói ra, căn bản cũng không có khả năng liên tưởng đến bọn họ được.

"Nếu như nói người đứng sau phát súng trong bóng tối là Trần Quan Kiệt, như vậy chuyện này chắc chắn có liên quan gì đó đến nhà họ Vương."

Ở thành phố Yến Kinh, những mối quan hệ rắc rối phức tạp này Lưu Hồng cũng biết rõ.

Trần Quan Kiệt vốn là họ hàng gần với nhà họ Vương, có thể điều động người của anh, ngoại trừ Vương Đình Sơn thì không có người nào làm được.

"Thông minh, gần như chính là như vậy."

Vẻ mặt Lưu Hồng có chút quái lạ, trầm tư nói:

"Nếu như chuyện này có quan hệ đến nhà họ Vương, nhưng Vương Đình Sơn đã ..."

Nói được nửa câu, Lưu Hồng ngẩng đầu nhìn Lâm Dật, dụng ý không cần nói cũng biết.

Nhưng Lâm Dật chỉ cười không lên tiếng.

Có một số việc, không cần phải nói quá rõ ràng, chỉ cần điểm đến là dừng, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Lưu Hồng tim đập nhanh hơn, lau mồ hôi lạnh ở trên trán.

Anh biết rõ địa vị của nhà họ Vương, nếu như việc này thực sự là Lâm Dật trong bóng tối làm, như vậy sức ảnh hưởng, thật sự không thua kém gì một cuộc chiến tranh thế giới.

Vậy mà lại thực sự giết chết Vương Đình Sơn, chuyện như vậy, anh nằm mơ cũng không nghĩ tới.

"Đi thôi Lưu lão đại, chỗ này không phải là chỗ nói chuyện, đi vào trước đã." Ninh Triệt nói.

"Tôi không thể đi cửa chính, phân công nhau hành động, sau đó liên lạc qua điện thoại."

"Anh còn có điện thoại sao?"

"Đều bù đắp lại rồi."

"Vậy thì tốt."

Đơn giản nói chuyện một hồi, bốn người phân công nhau hành động, tiến vào căn cứ lữ đoàn trung vệ.

Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe việt dã vạn lý trường thành, dừng lại ở cửa ra vào căn cứ lữ đoàn trung vệ.

Trần Quan Kiệt với Tào Gia Độ, lần lượt đi xuống xe.

Hai người buổi sáng tham dự lễ tang của Vương Đình Sơn, sau khi nhận được lệnh của lữ đoàn trung vệ liền cùng nhau chạy tới nơi này.

Hai người cũng không để tâm đến lệnh triệu tập của Lục Bắc Thần, tất cả đều là sắc mặt thâm trầm, suy nghĩ về nguyên nhân cái chết của cha con Vương Đình Sơn với Trần Sở Phong.

"Anh cảm thấy đó có phải là một vụ tai nạn không?" Tào Gia Độ hỏi.

"Tất nhiên là không." Trần Quan Kiệt nói:

"Bọn họ đều có tài xế nên không thể tự mình lái xe được, hơn nữa anh Vương cũng không động vào thứ kia, làm sao có khả năng xuất hiện ảo giác được, rõ ràng là có hung thủ."

Sau khi trầm mặc mấy giây, Tào Gia Độ chậm rãi nói: "Việc này có thể là do Lâm Cảnh Chiến làm không?"

"Trừ ông ta ra, không ai có thể làm được."

Trần Quan Kiệt cảm khái một tiếng, "Chúng ta ngàn tính vạn tính, nhưng lại bỏ qua Lâm Cảnh Chiến. Vốn cho là ông ta cũng đã chết rồi, hoặc là ở bên ngoài lẫn vào không như ý, không nghĩ tới ông ta vẫn còn sống, hơn nữa còn trà trộn đến mức độ này, quả là tính toán sai lầm rồi."

"Vậy chuyện của hai chúng ta, có thể bị bại lộ hay không?" Tào Gia Độ có chút lo lắng.

"Yên tâm, không sao đâu." Trần Quan Kiệt lời thề son sắt mà nói:

"Bọn họ sở dĩ động thủ, cũng bởi vì không biết hung thủ là ai, nhưng Vương gia có khả năng nhất, cho nên liền động thủ. Mà bây giờ, không có bất kỳ chứng cớ nào chỉ về phía chúng ta, đem trái tim phóng tới trong bụng là được rồi."

Tào Gia Độ gật đầu, trước đó, anh cũng cảm thấy, không thể đem mũi nhọn chỉ hướng về trên người mình được. Bởi vì mỗi một chuyện anh ta làm cũng đã được che giấu rồi, người khác không thể phát hiện được.

Hiện tại, Trần Quan Kiệt cũng đã nói như vậy, anh liền càng nắm chắc hơn rồi.

"Tôi thấy rất khó hiểu, Lục Bắc Thần gọi hai chúng ta lại đây, đến cùng là vì cái gì?"

"Chắc là mở họp." Trần Quan Kiệt nói:

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, nội bộ lữ đoàn trung vệ nhất định sẽ tiến hành tổng kết, tất nhiên là vì việc này, gọi chúng ta trở về đoán chừng là vì Lâm Dật. còn có thể là lên kế hoạch báo thù, những thứ này đều cần sự tham dự của chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment