"Tôi đoán chừng nội bộ tổng kết là giả, vì Lâm Dật báo thù mới là thật." Tào Gia Độ nói.
Trần Quan Kiệt gật đầu, đồng ý với câu nói của Tào Gia Độ.
"Lục Bắc Thần đối với anh ta rất thích, không chỉ có tham dự toàn bộ quá trình tang lễ của anh ta, hơn nữa còn muốn báo thù cho anh ta, cái này cũng có chút quá thiên vị rồi."
"Lúc trước, ông ta bỏ mặc Vương Miện rời đi, cũng đã có thể nhìn ra, ông ta đối với Lâm Dật có bao nhiêu vừa ý." Tào Gia Độ nói:
"Đến giai đoạn hiện nay mà nói, nếu như không phải ông ta, Vương gia cũng không có khả năng suy sụp nhanh như vậy, ông ta dám làm như thế, chính là đem toàn bộ đồ tốt đều đặt ở trên người Lâm Dật. Hiện tại, người mà ông ta muốn bồi dưỡng làm người kế vị tương lai, cứ thế mà chết đi, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua, chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt đâu."
"Kỳ thực Lục Bắc Thần không đáng sợ, chúng ta đều là trong bóng tối xử lý việc này, không ai biết chuyện này với chúng ta có quan hệ. Nhưng Lâm Cảnh Chiến bên kia thì không nói trước được, vẫn phải đề phòng ông ta."
"Tôi thấy cũng không cần phải để ý đến Lâm Cảnh Chiến, cho dù năng lực của ông ta mạnh hơn, cũng không có khả năng lạm sát người vô tội." Tào Gia Độ nói:
"Bất luận nhìn như thế nào, cũng không thể hoài nghi đến trên người chúng ta được. Coi như là ông ta, cũng không có khả năng làm chuyện như vậy."
"Nói cũng đúng." Trần Quan Kiệt đốt điếu thuốc, "Đi thôi, trước tiên qua xem một chút, nhìn xem thử Lục Bắc Thần nói thế nào."
Hai người đi lên lầu ba căn cứ, nhưng khi bước vào trong, nhìn thấy cửa phòng làm việc của Lưu Hồng còn mở.
Phát hiện không chỉ có Lưu Hồng ở chỗ này, còn có Khưu Vũ Lạc với Ninh Triệt cũng đều ở đây.
"Lão Lưu, thủ trưởng bên này có sắp xếp gì sao."
Nhìn thấy Lưu Hồng, Tào Gia Độ cười ha hả nói, hai người là bạn nối khố hơn mười năm, quan hệ rất tốt.
Không ai có thể nhìn ra người trong bóng tối phản bội Lâm Dật sẽ là anh ta.
Nhưng vào lúc này, Lưu Hồng nhìn người đã cùng với mình từng vào sinh ra tử, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù Lâm Dật không có nói chắc chắn Trần Quan Kiệt với Tào Gia Độ chính là nằm vùng, nhưng chuyện này, là lão thủ trưởng cầm đao chỉ huy, anh cũng không nghĩ sẽ có bất kỳ sai sót nào.
"Chủ yếu vẫn là chuyện lần hành động này, đang đợi các anh ở văn phòng bên trong, mau qua đi."
"Được, chúng tôi đi trước, đợi lát nữa rồi nói."
Quan hệ của Trần Quan Kiệt với Lưu Hồng cũng không phải là tốt lắm, nhìn thấy nhau sau cũng không nói gì.
Sau khi nói chuyện công việc liền cùng với Tào Gia Độ đi ra, hướng về bên trong phòng làm việc đi.
Đi đến phía trong cùng của lầu ba, Tào Gia Độ đẩy cửa mà vào, hai người một trước một sau đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Phía sau bàn làm việc có một người đang ngồi, nhưng là lưng ghế dựa hướng về phía bọn họ, chỉ lộ ra nửa đoạn đầu.
Từ một điểm này có thể phán đoán ra được, người ngồi trên ghế dựa này cũng không phải là Lục Bắc Thần, mà là một người đàn ông trẻ tuổi.
Hai người liếc nhau một cái, đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Trong toàn bộ Lữ Đoàn Trung Vệ, những người ở độ tuổi này không có đủ tư cách để nói chuyện quay lưng với mình.
Hơn nữa cũng không có đủ tư cách để nói chuyện với mình theo cách này.
"Anh là ai?" Trần Quan Kiệt hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là phải làm rõ mọi chuyện."
Vừa nói chuyện Lâm Dật vừa xoay người lại, điều này khiến hai người vốn đang thờ ơ đồng thời sững sờ tại chỗ.
Đặc biệt là Tào Gia Độ, thân thể lảo đảo một cái, đụng vào cửa phía sau.
"Làm sao có thể là anh, anh không phải là đã chết rồi sao!"
Đừng nói là Tào Gia Độ, ngay cả Trần Quan Kiệt cũng sợ tới mức thật lâu không nói nên lời.
"Dựa theo lẽ thường mà nói, tôi hẳn là chết rồi, nhưng ông trời quan tâm, giữ lại cho tôi một hơi thở."
Lâm Dật bắt chéo hai chân, ánh mắt đảo qua trên người hai người, khóe miệng mang ý cười, khiến Tào Gia Độ với Trần Quan Kiệt đều cảm thấy khủng bố.
Bọn họ rõ ràng đã nhận được tin tức, chứng minh Lâm Dật chết rồi.
Hơn nữa thủ tục hỏa táng cũng đã hoàn thành, nhưng bây giờ, anh ta vậy mà sống sờ sờ xuất hiện ở đây!
Bọn họ cảm thấy khủng bố, lại cảm thấy khó mà tin nổi, không biết là chỗ nào có vấn đề.
"Sao lại biểu hiện như vậy chứ? Tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng nghiệp với nhau, cho dù trước đó tiếp xúc không nhiều, hiện tại tôi không có chết, các anh cũng nên vui cho tôi chứ."
"Dạ dạ dạ, cao hứng."
Tào Gia Độ liên tục đồng ý, nhưng mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chạy ra.
"Tiểu tử cậu thực sự là không tệ, không để cho chúng tôi thất vọng, ở tình huống như vậy còn có thể sống sót, không hổ là người lão Lục khâm điểm, về sau lữ đoàn trung vệ liền nhờ vào anh."
"Nói ngược lại là thật dễ nghe, tôi nghĩ các anh nhìn thấy tôi hẳn là rất thất vọng mới đúng."
Hai người bọn họ đều sững sờ nhìn Lâm Dật với ánh mắt dò xét.
"Làm sao mà thất vọng được, cao hứng còn không kịp đây này."
"Tôi không nhìn thấy được, nếu như không phải là hai các anh, hai chúng tôi cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy. Bây giờ tất cả cũng đã kết thúc rồi, lại che che giấu giấu thật là không thú vị."
"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì." Tào Gia Độ giả vờ trấn định nói:
"Anh là đối tượng trọng điểm Lữ Đoàn Trung Vệ bồi dưỡng, tôi chắc chắn có thể hi vọng anh bình an trở về, nói như thế nào tôi làm sao muốn hại chết anh được chứ."
Lâm Dật cười nhạt một tiếng, cũng không nóng nảy.
"Tôi sẽ không nói bất cứ cái gì chuyện ở khu Cullen, lúc trước khi chúng tôi chạy trốn đến Santa Clara, không đến bao lâu truy binh đã đến, chuyện này anh giải thích thế nào?"
"Giải thích? Anh muốn tôi giải thích cái gì?" Tào Gia Độ nói:
"Truy binh tin tức linh thông, sau khi thăm dò được tin tức của các cậu liền đuổi theo, này còn có cái gì để giải thích chứ?"
"Anh đã nói chuyện này là địch nhân tin tức linh thông, vậy tôi hỏi lại anh, tại sao tôi thông báo với Lưu lão đại, nói chúng tôi chạy tới Santos, tại sao những người nước ngoài kia cũng vội vàng đi theo?" Lâm Dật ngược lại kiên nhẫn hỏi:
"Nếu như tin tức của bọn họ thật sự linh thông như vậy, đối với tin tức sai lệch đuổi tới Santos sao?"
Sắc mặt Tào Gia Độ hơi thay đổi, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lúc trước Lâm Dật nói mình ở Santos, việc này rất có thể là anh ta đã tung tin giả ra, chính là để gây nhầm lẫn cho người khác!
Nói cách khác, từ lúc ấy bắt đầu, anh ta có lẽ đã biết lữ đoàn trung vệ có nội ứng rồi!
Cho nên mới tung ra tin tức như thế, kiểm tra suy đoán của mình!
"Chuyện đó thì tôi không biết." Tào Gia Độ nhìn Lâm Dật, "Anh đuổi theo tôi hỏi những chuyện này làm gì? Lẽ nào anh hoài nghi tôi là nội ứng?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Đùa gì thế!" Tào Gia Độ kích động nói:
"Tôi cùng với Lưu Hồng là chiến hữu nhiều năm, mà anh lại là lính dưới tay anh ấy, tôi làm sao có khả năng làm ra chuyện như vậy, anh cũng không nên ở đây ăn nói ba hoa nữa."
"Các anh những người này đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, không đến tường Nam không quay đầu. Nếu như không có chứng cứ tuyệt đối, tôi làm sao có khả năng tới tìm các anh đây chứ?"
Nói xong, Lâm Dật ném điện thoại của Vương Đình Sơn qua.
"Trên đó có ghi âm cuộc gọi của các anh. Ngoài ra, tôi còn tìm được một số thông tin khác, các anh có thể tự mình xem thử. Tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, không cần thiết phải nói quá tường tận, như thế thì sẽ rất khó xử."