Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1885 - Chương 1883: Một Lòng Muốn Chết.

Chương 1883: Một Lòng Muốn Chết.
Chương 1883: Một Lòng Muốn Chết.

"Cô nói cái gì!"

Thân thể của Lâm Dật như bị điện giật, lông tơ toàn thân nổi lên, mồ hôi lạnh trong nháy mắt ướt đẫm lưng áo, thân thể lạnh buốt.

"Tôi đến bệnh viện nên mới biết chuyện này." Khưu Vũ Lạc nói:

"Nghe nói là sau khi thấy thi thể của cậu ngày ấy, cô ấy lặng lẽ trở lại trên xe, uống hai lọ thuốc ngủ tự sát."

"Tự sát..."

Hai mắt của Lâm Dật trở nên trống rỗng, thân thể không ngừng run rẩy, trong đầu đều là hình ảnh của Lý Sở Hàm.

Người kia không thích nói chuyện, nhưng trong lòng lại vô cùng ôn nhu...

Một người một mình trong bóng đêm tuyết lớn đầy trời...

Tim của Lâm Dật đau dữ dội, giống như bị một bàn tay lớn gắt gao nắm chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Ai ai ai, cậu đi đâu vậy!"

Nhìn thấy Lâm Dật đi tới trước cửa sổ, không quan tâm mà nhảy xuống, Ninh Triệt bị giật nảy mình.

Phát hiện anh mượn điều hoà không khí bên ngoài để nhảy xuống tầng một.

Ninh Triệt không biết xảy ra chuyện gì, nhưng sợ xuất hiện chuyện không thể khống chế, nên cũng nhảy xuống qua cửa sổ theo Lâm Dật.

"Chờ tôi một chút!"

Ninh Triệt đuổi theo, lúc Lâm Dật muốn lái xe thì ngồi vào ghế kế bên tài xế.

Lâm Dật đạp mạnh chân ga, mở mã lực đến mức tối đa, lái xe rời khỏi lữ đoàn Trung Vệ.

"Xảy ra chuyện gì, nhanh nói cho tôi một chút." Ninh Triệt khẩn trương hỏi.

"Lý Sở Hàm tự sát."

"Lý Sở Hàm?"

Ninh Triệt còn có chút ấn tướng đối với người phụ nữ này.

Có lẽ là trước đó, cô cũng biết người này, biết cô ấy và Lâm Dật còn có chút quan hệ, là một bác sĩ khoa tim mạch rất lợi hại.

Ngoài ra, vào đêm Lâm Dật xảy ra chuyện, sau khi cô ấy đi qua, nhìn thấy Lâm Dật thì trực tiếp ngất đi.

Có thể khiến cho tâm trạng dao động lớn như vậy, tình cảm giữa bọn họ nhất định là không bình thường.

Mà cô ấy lại tự sát ở thời điểm này, tình cảm của cô ấy đối với Lâm Dật đúng là khiến người khác cảm thấy không bằng.

Lâm Dật đem xe lái rất nhanh, hơn nửa giờ, đã chạy đến bệnh viện Hiệp Hòa.

Vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, trước khi xuống xe, Ninh Triệt để cho Lâm Dật đeo khẩu trang và kính râm. Anh đi thẳng đến tầng 22 của khu nội trú thứ ba.

Dựa theo thân phận của Lý Sở Hàm và nhân mạch quan hệ của Miêu Quốc Phong, Lý Sở Hàm không có tư cách ở chỗ này.

Nhưng bởi vì giữa cô và Lâm Dật có quan hệ không bình thường, nên bệnh viện đã đưa người đến đây.

Hai người đi ra từ thang máy, nhìn thấy Khưu Vũ Lạc đang đứng ở cửa ra vào.

"Thế nào rồi!"

"Người đang ở bên trong, đã hôn mê mấy ngày, tình huống không tốt lắm." Khưu Vũ Lạc nói với vẻ thương xót: "Vào xem một chút đi."

Lâm Dật đẩy cửa phòng cấp cứu ra, ngay cả quần áo cũng không thay mà đã xông vào.

"Ai ai ai, anh đứng lại, anh xem nơi này là đâu vậy..."

Y tá trong phòng cấp cứu ngăn cản lại.

"Đừng nhúc nhích!"

Ninh Triệt đưa giấy chứng minh thân phận của mình ra, "Hành động của quân đội, cô không cần quản việc này, ra ngoài đi."

Nhìn thấy giấy chứng nhận, y tá có chút sợ hãi, cô chưa từng thấy qua tình hình như vậy, vội vàng đi ra ngoài.

"Cô ở lại đây nhìn một chút, tôi đi xử lý chuyện bệnh viện, tránh việc có người tới quấy rầy." Khưu Vũ Lạc nhỏ giọng nói.

"Được."

Bởi vì phòng cấp cứu tầng 22 vốn chuẩn bị cho lãnh đạo đặc thù, không có nhiều người có tư cách sử dụng, cho nên nơi này chỉ có một bệnh nhân là Lý Sở Hàm và một người trông coi là Kiều Hân.

"Anh là..."

Nhìn thấy có người lại tiến vào phòng cấp cứu, hơn nữa còn không mặc đồ cách ly, Kiều Hân đứng lên, cẩn thận dò hỏi.

Qua mấy ngày này, Kiều Hân cũng gầy đi trông thấy, phía dưới khóe mắt có quầng thâm dày đặc, trong mắt đều là tia máu đỏ.

Nhịn nhiều ngày như vậy, cô cũng đang cố gắng chống đỡ.

Lâm Dật vượt qua Kiều Hân, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn thấy Lý Sở Hàm đang nằm truyền dịch và dưỡng khí ở trên giường.

Nước mắt anh chảy xuống theo khóe mắt.

Trước lúc này, Lâm Dật cảm thấy người mà mình có lỗi nhất chính là Kỷ Khuynh Nhan.

Nhưng tại lúc này, anh mới phát hiện, người mà mình thật sự có lỗi nhất là Lý Sở Hàm.

Khi mình không có ở đây, Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư còn có cha mẹ và người thân.

Các cô ấy có người có thể chống đỡ, nhưng Lý Sở Hàm lại không có, trừ mình ra, cô không có gì cả.

Anh nhắm chặt hai mắt, nước mắt lã chã rơi xuống, anh có thể nghĩ đến Lý Sở Hàm tuyệt vọng như thế nào.

Tôi vốn có thể chịu đựng hắc ám, nếu như tôi chưa từng thấy qua mặt trời.

Lúc trước Lý Sở Hàm cũng trải qua cuộc sống không có Lâm Dật, thời gian đơn giản mà phong phú.

Sau khi gặp Lâm Dật, cuộc sống của cô thay đổi đến long trời lỡ đất, trái tim tĩnh lặng kia cũng trở nên nhiều màu nhiều sắc.

Ngày đó trời sáng rực, Lâm Dật chống đỡ tất cả khát vọng và mộng tượng của cô.

Nhưng từ khi Lâm Dật bỏ mình, tất cả những hy vọng tốt đẹp mà cô mong muốn và chờ đều tiêu tan vào thời khắc ấy.

Cô không chịu nổi, thế giới tinh thần đã sụp đổ càng không chịu nổi.

Cô lựa chọn dùng phương thức như vậy để kết thúc sinh mệnh của mình.

Vô luận đường tương lai có xảy ra chuyện gì, cô đều muốn đi cùng anh.

Lâm Dật nhẹ nhàng vươn đôi tay run rẩy, vuốt ve gương mặt của Lý Sở Hàm.

Mỗi một cái nhíu mày mỗi một nụ cười của cô lần lượt tái hiện lại trong đầu của Lâm Dật.

Nước mắt ướt đẫm khẩu trang, rơi xuống phía trên tấm đệm.

Bình Luận (0)
Comment