Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên năm mươi mấy tuổi đi vào từ bên ngoài, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đi theo bên cạnh ông.
"Vị này là Mã chủ nhiệm Mã Hiểu Dương của bệnh viện Hiệp Hòa, ông ấy chính là người phụ trách chuyện của Lý chủ nhiệm." Khưu Vũ Lạc giới thiệu.
"Hiện tại tình huống thế nào rồi." Lâm Dật cố nén nước mắt, thấp giọng hỏi.
"Tình huống không được tốt lắm, chúng tôi chỉ có thể cố hết sức, rất có thể sẽ..."
Mã Hiểu Dương không tiếp tục nói thêm gì, tin tưởng đối phương có thể hiểu.
"Hai lọ thuốc ngủ quả thực không nhỏ, nhưng đưa tới cũng coi như là kịp thời, cộng với trình độ của Hiệp Hòa, hẳn là sẽ không có bao nhiêu khó khăn đi."
"Nếu như bình thường, tình huống hiện tại của bệnh nhân hẳn là sẽ có chuyển biến tốt. Nhưng tình huống của Lý chủ nhiệm lại có chút kỳ quái, không chỉ có không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn chuyển tiếp đột ngột, trường hợp lâm sàng như này cũng không phổ biến."
"Dựa theo kinh nghiệm của các người, nguyên nhân tạo thành chuyện này là gì."
"Ai..."
Mã Hiểu Dương thở dài, nhìn lấy Lý Sở Hàm trên giường bệnh, khổ sở nói:
"Thật ra lúc trước, tôi đã gặp ca bệnh lâm sàng như này một lần, cũng là nữ, tình huống không khác Lý chủ nhiệm lắm, lúc đưa tới đây, dựa vào trình độ của Hiệp Hòa chúng tôi thì có đến chín mươi phần trăm là có thể cứu về, nhưng cuối cùng vẫn chết."
Mã Hiểu Dương dừng một chút, thở dài một tiếng:
"Sau đó chúng tôi phân tích một chút, nguyên nhân tạo thành kết quả này, có thể là do bệnh nhân tự mình từ bỏ, cô ấy một lòng muốn chết."
"Muốn chết?" Ninh Triệt thì thầm.
"Trên thực tế, chỉ cần não người không chết, đại não còn có ý thức, chỉ là không thể biểu hiện ra ngoài, cho dù Lý chủ nhiệm đang hôn mê, nhưng trong tiềm thức vẫn còn đang làm việc, thời khắc nhắc nhở cô ấy từ bỏ trị liệu." Mã Hiểu Dương thương tiếc nói:
"Nói một cách khác, người tạo thành cục diện này chính là cô ấy. Cô ấy từ bỏ ham muốn sống sót, chúng tôi thật sự không cứu được một người một lòng muốn chết."
"Một lòng muốn chết!"
Lời nói của Mã Hiểu Dương khiến cho trong lòng Lâm Dật lộp bộp một chút, khó chịu không nói ra được.
Anh yên lặng nhìn Lý Sở Hàm, vẻ mặt xúc động.
Trong lòng của Ninh Triệt cảm thấy khó chịu đến không nói ra được.
Trong đầu cô vang lên một câu nói trong phim điện ảnh.
Trong cuộc đời của Lâm Dật không chỉ có mình cô, nhưng trong cuộc đời của cô chỉ có Lâm Dật.
Lâm Dật có lẽ chính là tất cả đối với người phụ nữ này, là mặt trời, là mặt trăng, là sao trời rộng lớn.
Dùng phương thức như vậy để kết thúc sinh mệnh của mình, có lẽ là kết thúc tốt nhất đối với cô ấy.
Khưu Vũ Lạc vỗ vỗ bả vai Mã Hiểu Dương.
Nói tới đây là được rồi, không cần nói thêm về chuyện phía sau nữa.
Nói xong tình huống của bệnh nhân, Mã Hiểu Dương cũng biết không có chuyện của mình nữa liền rời khỏi phòng bệnh.
Đồng thời, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt cũng rời đi.
Lúc này, trong phòng cấp cứu chỉ còn lại Lâm Dật, Lý Sở Hàm và Kiều Hân.
Nhìn người bọc mình thật chặt trước mặt, Kiều Hân cảm thấy rất quen thuộc.
Giọng nói của anh quả thực là giống như đúc với anh Lâm.
Kiều Hân quay đầu, thử thăm dò, muốn xác nhận thân phận của Lâm Dật, nhìn xem anh có phải là Lâm Dật hay không.
Lâm Dật không làm những chuyện khác, mà tháo khẩu trang và kính râm trên người mình xuống.
"Anh Lâm!"
Kiều Hân hét lên một tiếng, bị dọa cho ngã ngồi trên đất.
"Bình tĩnh một chút, anh chưa chết." Lâm Dật nói:
"Những chuyện xảy ra trước đó đều là hiểu lầm."
"Nhưng bệnh viện đều đã phán định anh..."
"Tình huống khi đó của anh không khác biệt với chết thật là bao, nhưng trước khi được đưa đi hoả táng lại khôi phục như cũ."
Giọng nói của Lâm Dật rất bình tĩnh, không nổi sóng, lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lý Sở Hàm.
Tâm trạng của anh đều đặt trên người của Lý Sở Hàm, không rảnh để nói chuyện với những người khác.
Nửa ngày sau, Kiều Hân đứng dậy, ôm lấy Lâm Dật rồi khóc lớn lên, cả phòng bệnh đều có thể nghe được tiếng khóc của cô.
"Anh Lâm, chị Lý hiện tại như này, rốt cuộc là nên làm gì đây!"
Cô đã không muốn biết Lâm Dật làm sao để sống lại.
Cô chỉ muốn biết, Lý Sở Hàm còn có thể sống hay không.
Lâm Dật vỗ vỗ bờ vai của cô, nhẹ nhàng nói:
"Không có chuyện gì cả, mấy ngày nay luôn canh giữ ở đây đã vất vả cho em rồi. Anh sẽ để người bên ngoài, sắp xếp cho em một phòng, đi nghỉ ngơi một hồi, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ không được."
"Thế nhưng chị Lý còn như vậy, em không có tâm trạng nghỉ ngơi."
"Có anh ở đây, không có chuyện gì cả, cô ấy không chết được, trở về chờ tin tức của anh là được rồi."
"Thật sự không có chuyện gì sao?"
Nghe thấy lời nói của Lâm Dật, trong mắt của Kiều Hân lộ ra thần thái trước nay chưa từng có.
Trong mắt của cô, Lâm Dật là tồn tại không gì không làm được. Anh ấy đã nói như vậy, thì nhất định là không có vấn đề.
Lâm Dật lại vỗ vỗ bờ vai của cô.
"Đi đi, nhất định sẽ không có chuyện gì."
"Vậy em đi về trước, một lát nữa lại tới."
"Trở về ngủ một giấc thật tốt, ăn một chút gì rồi lại đến."
"Đã biết, anh Lâm."
Kiều Hân rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Dật và Lý Sở Hàm.
Lâm Dật ngồi ở bên cạnh cô, nắm tay cô thật chặt.
"Sao em lại ngốc như vậy chứ." Lâm Dật nói với giọng vô cùng dịu dàng:
"Cho dù anh chết đi, em cũng phải sống cho thật tốt, vì người như anh, làm ra việc ngốc như vậy, không đáng đâu."
Cứ như vậy, Lâm Dật nói mãi những lời này mà không thấy phiền.
Cho dù Lý Sở Hàm không đáp lại bất cứ lời nào, nhưng anh vẫn muốn tâm sự với người phụ nữ đang nằm trên giường này.
Hi vọng cô ấy có thể nghe thấy.
Bởi vì anh cũng không biết, rốt cuộc Lý Sở Hàm có thể tỉnh lại hay không, chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, hi vọng cô không có việc gì.
"Anh hát cho em nghe một bài nhé, em cũng không cần lên tiếng, nghe anh hát là được rồi."
"Sợ nhất là khi không khí đột nhiên an tĩnh,
Sợ nhất là khi bạn bè đột nhiên quan tâm,
Sợ nhất là khi hồi ức đột nhiên ùa về quặn thắt tâm can,
Sợ nhất là khi đột nhiên nghe được tin tức về em,
Nếu như nỗi nhớ cũng có âm thanh,
Mong là nó sẽ không phải là những tiếng nức nở đau thương,
Đến ngày hôm nay, tôi cuối cùng cũng thuộc về chính mình, thế nhưng những giọt nước mắt còn lại kia lại không gạt được chính mình.
Bỗng nhiên rất nhớ em,
Em đang ở nơi nào,
Đang vui vẻ hạnh phúc hay đang phiền muộn,
Đột nhiên rất nhớ em,
Hồi ức bỗng trở nên sắc bén,
Ánh mắt bỗng nhiên nhòe đi.
Chúng ta đã từng như khúc tình ca đẹp nhất,
Vậy mà cuối cùng lại biến thành bộ phim bi thương,
Vì sao em,
Cùng anh đi qua hành trình khó quên nhất,
Rồi bỏ lại anh với vật kỷ niệm là đau thương.
Chúng ta đã từng ngọt ngào như vậy,
Tin tưởng nhau như vậy,
Điên cuồng như vậy, nhiệt tình như vậy,
Vì sao chúng ta,
Cuối cùng vẫn là mỗi người một ngả tìm kiếm hạnh phúc riêng cho mình,
Để rồi trải qua thanh xuân trong tiếc nuối,
Bỗng nhiên rất nhớ em,
Em đang ở nơi nào,
Đang vui vẻ hạnh phúc hay phiền muộn,
Đột nhiên rất nhớ em,
Hồi ức bỗng nhiên trở nên sắc bén,
Ánh mắt bỗng nhiên nhòa đi..." (*)
(*) trích bài hát "Bỗng nhiên rất nhớ em" – Mayday
Lâm Dật nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.