Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1887 - Chương 1885: Anh Không Muốn Để Em Một Mình

Chương 1885: Anh Không Muốn Để Em Một Mình
Chương 1885: Anh Không Muốn Để Em Một Mình

"Anh dùng phần lớn thời gian và tinh lực của mình đặt ở trên những người khác và chuyện khác, chưa từng đặt ở trên người của em bao nhiêu thời gian cả. Nhưng tại sao hết lần này tới lần khác đều là em, cuối cùng lại biến thành dạng này. Chuyện này khiến anh làm sao đối mặt với em đây."

Lâm Dật cố gắng khống chế nước mắt của mình, nhưng lại không làm được.

Nước mắt thấm ướt tấm đệm màu trắng, giống như là đang nói chuyện xưa của hai người.

"Lúc trước không có thời gian cùng em, em luôn không oán không trách, nói với anh rằng không cần lãng phí thời gian ở trên người em. Nhưng anh hối hận rồi, hiện tại anh muốn dành hết thời gian cho em, để cho anh bồi em nhiều hơn, van xin em cho anh một cơ hội..."

"Hô..."

Lâm Dật lau nước mắt, "Được rồi, không nói những chuyện thương cảm kia nữa. Anh lại hát cho em nghe một bài, lúc trước đều không có cơ hội hát cho em, hi vọng em có thể nghe được."

"Em cứ nói đi, rõ ràng biết em không ở đây mà anh vẫn hỏi,

Không khí cũng không thể thay thế giọng nói của em.

Thói quen như những vết thương vĩnh viễn không bao giờ khép lại.

Xé rách linh hồn mỗi khi nhớ nhung,

Những bức ảnh rửa thêm một bản để em có thể lưu giữ,

Áo lông cũng vì em mà chuẩn bị nhiều thêm một lớp,

Nhưng mà, lúc em cô đơn, cần hơi ấm an ủi,

Làm sao để giữ lại một phần cho em đây?

Anh không muốn để em một mình, một mình chìm nổi trong biển người,

Anh không muốn để em một mình bước qua mưa gió,

Anh không muốn để em một mình chịu đựng sự tàn khốc của thế giới này.

Anh không muốn để nước mắt mãi theo em..."(*)

(*) trích bài hát "Anh không muốn để em một mình"- Mayday

Giọng hát của Lâm Dật kéo dài không dứt, cho dù Lý Sở Hàm không nghe thấy gì cả, nhưng anh vẫn hát, anh cũng không biết như này sẽ có ý nghĩa gì không.

Chỉ muốn trò chuyện với cô nhiều hơn, bởi vì anh đã nợ cô rất lắm.

Lúc trước, cô không cần một cái gì cả, chỉ cần mình có thể ngẫu nhiên nhìn cô một cái, có thể nhắn tin cho cô vài tin thì cô đã cô cùng thỏa mãn rồi.

Nhưng đây lại là những thua thiệt mà cô luôn phải chịu.

Lúc trước, Lâm Dật ngây thơ cho là, trong lòng mình Lý Sở Hàm chiếm đủ vị trí quan trọng, chỉ là không dành cho cô được nhiều thời gian.

Có thể cho tới bây giờ, anh mới chính thức phát hiện.

Thứ mà bản thân anh không thể cấp cho cô, cũng không phải là nhiều thời gian bầu bạn, mà chính là tình yêu.

Cuộc sống vốn là như vậy, không cẩn thận lập tức sẽ lâm vào bẫy rập phong cách tầm thường, lúc nào cũng mất đi rồi mới hiểu được trân quý.

Nhưng cuộc sống chính là như vậy.

Một chút hối hận, dành cho những người bỏ lỡ những trải nghiệm.

Một chút bỏ lỡ, lại dành cho những người hối hận vì đã trải qua nó.

Bên ngoài phòng bệnh, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt cũng không vội đi.

Các cô có thể nghe được loáng thoáng giọng nói của Lâm Dật.

Ôn nhu lại dễ nghe.

Trong ấn tượng của hai người, đây là lần đầu tiên nghe được Lâm Dật dùng thái độ và giọng điệu này để nói chuyện với một người khác.

Đây là ôn nhu mà anh cất giấu ở đáy lòng, chưa từng cho bất kỳ kẻ nào.

Hơn 5h chiều, Ninh Triệt đưa cho Lâm Dật ít đồ.

Nhìn thấy Lý Sở Hàm không động đậy, Ninh Triệt muốn khuyên nhủ Lâm Dật ăn một chút gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Nếu đổi lại là mình, nhất định cũng ăn không vô.

Chỉ có thể để chính cậu ấy chậm rãi bình phục, người khác cũng không giúp được gì cả.

Hơn chín giờ đêm, Kiều Hân tới.

Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, khí sắc của cô hơi hơi khá hơn một chút, nhưng trạng thái tinh thần vẫn chưa khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, trước sau đều kém một chút.

"Anh Lâm, anh cũng đi ăn một chút gì đi." Kiều Hân đau lòng nói.

"Để sau hãy nói vậy, vẫn chưa đói." Lâm Dật bình tĩnh mà nói.

Suy nghĩ của Kiều Hân cũng giống như Ninh Triệt, đã lúc này, không ai ăn nổi cái gì cả.

Kiều Hân thầm thở dài, ngồi ở trước giường, đau lòng nhìn Lý Sở Hàm tái nhợt gầy yếu.

"Anh Lâm, anh nói xem rốt cuộc khi nào chị Lý mới có thể tỉnh lại."

"Anh đã cho người đi lấy loại thuốc đặc thù của Hà Lan, đến lúc đó nhìn xem hiệu quả đi."

Lúc nói chuyện, Lâm Dật cũng không có lòng tin tuyệt đối.

Giống như Mã Hiểu Dương đã nói, đưa tới rất kịp thời, hơn nữa còn đã rửa ruột, dựa theo tình huống bình thường mà nói, hẳn là không có vấn đề lớn.

Nhưng cô ấy lại một lòng muốn chết, đây là vấn đề mấu chốt nhất.

Về phần có thể tỉnh lại hay không, Lâm Dật cũng không chắc chắn, cho dù anh là bác sĩ khoa tim mạch xuất sắc nhất Trung Quốc.

"Anh Lâm, bên cạnh có giường, anh đi nghỉ ngơi một lát đi, em trông chừng cho." Kiều Hân ân cần nói: "Nếu cứ chịu đựng như vậy, khẳng định là không được."

"Còn có thể trụ được." âm điệu Lâm Dật chậm rãi, bên trong ánh mắt nhìn lấy Lý Sở Hàm tràn đầy yêu thương và ôn nhu:

"Lúc trước không thời gian ở cũng cô ấy, anh muốn ở thêm với cô ấy nhiều hơn."

Thời gian như nước chảy, luôn luôn bị hao mòn trong tình huống lơ đãng.

Cứ như vậy, thời gian một ngày một đêm trôi qua, Lý Sở Hàm vẫn là như cũ.

Lâm Dật lấy được thuốc Hà Lan đặc thù, sau khi cho Lý Sở Hàm dùng, cũng không có chuyển biến tốt đẹp.

Sau ba ngày ba đêm, dấu hiệu sinh tồn ổn định của Lý Sở Hàm chẳng những không xuất hiện chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn xuất hiện dấu hiệu suy sụp.

Cô thật sự là một lòng muốn chết, không có Lâm Dật thế giới với cô mà nói thì chính là Địa Ngục.

Chẳng bằng dùng phương thức như vậy đi tìm anh.

Bởi vì nơi có anh chính là thiên đường.

Lâm Dật nắm tấm đệm thật chặt, khóc không thành tiếng.

Kiều Hân không đành lòng, trong lòng của cô, từ trước đến này Lâm Dật đều là một người đàn ông đội trời đạp đất.

Sẽ không ủ rũ, sẽ không rơi lệ.

Nhưng ở thời điểm này, lại lộ vẻ vô cùng bất lực.

Những ngày này, không ngừng nói chuyện hát ca, sau cùng ngay cả chính anh có lẽ cũng không biết mình đang làm gì.

Anh cũng chỉ là người bình thường, không muốn để cho Lý Sở Hàm chết, muốn cô có thể nghe được thanh âm của mình.

Cho dù là phương thức như vậy có chút ngu xuẩn, nhưng cũng là tình yêu sâu đậm nhất .

"Chị Lý..."

Kiều Hân nắm lấy một cái tay khác của Lý Sở Hàm thật chặt, "Chị Lý, em xin chị, chị mở mắt ra nhìn chúng em đi, anh Lâm không có chết, anh ấy vẫn luôn đang chờ chị tỉnh lại, em cầu xin chị..."

Tích tích _ _

Đúng lúc này, trên điện tâm đồ xuất hiện tiếng vang, xuất hiện một tia nhảy lên.

Cho dù là giây tiếp theo, lại khôi phục về trạng thái yếu ớt, nhưng điều này đại biểu, lòng của cô xuất hiện xao động!

Điều này nói rõ tình huống của cô đã có dấu hiệu chuyển biến tốt!

Lâm Dật và Kiều Hân liếc nhau một cái, trong mắt của người nào cũng đều rực rỡ như ánh sao!

Cho dù lần này chỉ là nhảy lên đơn giản, còn chưa bằng 70% người bình thường, nhưng đối với hai người mà nói, đây chính là hy vọng sống!

"Chị Lý!"

Kiều Hân lại gào khóc lên, nhưng lần này, là nước mắt vui mừng.

Là bác sĩ khoa tim mạch, cô quá rõ ràng điều này có ý nghĩa gì, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, Lý Sở Hàm có thể sống sót.

Lâm Dật nắm hai tay của cô thật chặt, cố gắng truyền nhiệt độ cơ thể của mình sang cho cô.

Trong lòng của anh cũng rất vui, chỉ là không biểu hiện rõ ràng giống như Kiều Hân.

Đều nói vật cực tất phản, buồn phiền và vui sướng sau đó, là những cảm xúc mà người khác không thể hiểu được.() sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.

Sau một tia nhảy lên đó, tình trạng cơ thể của Lý Sở Hàm vẫn chưa có sự thay đổi gì.

Cho đến ba giờ sau, mới kịch liệt nhảy lên lần nữa!

Thông qua dấu hiệu này, bọn họ có thể xác định, sẽ không có chuyện gì lớn.

Chuyện còn lại chính là chờ đợi.

Bình Luận (0)
Comment