Hơn năm giờ sáng ngày thứ hai, đã qua một đêm dài.
Bắt đầu từ lúc 3 giờ cho, cứ cách mỗi nửa giờ, sẽ xuất hiện một lần nhảy lên bình thường, càng ngày càng nhiều.
Phần vui sướng này chỉ có người đã trải qua mới hiểu.
Lúc hơn bảy giờ, thông qua ghi chép của Kiều Hân, tình huống tim đập đã trở nên nhiều hơn.
Cách mỗi mười mấy phút, sẽ nhảy lên một lần.
Lâm Dật cảm thấy, nếu như may mắn, nói không chừng hôm nay sẽ có dấu hiệu thức tỉnh.
Lúc này, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đi đến, trên tay còn mang theo bữa sáng.
Bồi Lâm Dật trông coi mấy ngày nay, đều là hai người tới đưa đồ.
Nhưng hôm nay, hai người phát hiện tình huống không giống với trước đó nữa.
Cho dù là Lâm Dật hay là Kiều Hân, trên mặt của bọn họ, không phải là loại biểu lộ buồn bã kia nữa mà đã có thần thái hơn rất nhiều.
Thậm chí có thể nói là cao hứng!
"Là tình huống xuất hiện chuyển biến tốt sao." Ninh Triệt hỏi dò.
"Ừm." Lâm Dật cười gật đầu:
"Nhịp tim đang từ từ khôi phục lại như bình thường, mấy chỉ tiêu còn lại cũng đang có dấu hiệu tăng trở lại. Nếu như may mắn, hôm nay sẽ có phản ứng, nhưng vẫn còn chưa xác định được lúc nào mới có thể tỉnh táo lại. Nhưng mà tình huống đã tốt hơn rất nhiều, thật sự là quá tốt."
Khưu Vũ Lạc phát hiện, lúc Lâm Dật nói đến chuyện này, tựa hồ biến thành một người lắm lời.
Chỉ là một vấn đề đơn giản, vậy mà nói một hơi nhiều như vậy.
Bởi vì cô và Ninh Triệt cũng không có bao nhiêu quan hệ với người phụ nữ tên là Lý Sở Hàm này, cho dù có nói những việc này với mình thì cũng không có ý nghĩa gì cả.
Nhưng cho dù là vậy, cậu ấy vẫn thao thao bất tuyệt, nói rất nhiều chuyện liên quan tới người phụ nữ này.
Đây là sự cao hứng từ tận sâu trong anh, chỉ có thể thông qua phương thức như vậy để biểu đạt vui sướng trong lòng.
Khưu Vũ Lạc có chút không dám nghĩ đến, nếu như người phụ nữ trên giường này thật sự xảy ra chuyện, không biết Lâm Dật sẽ biến thành bộ dáng gì.
"Có dấu hiệu chuyển biến tốt là tốt, cuối cùng cũng không cần lo lắng nữa." Ninh Triệt nói:
"Hai người cũng đừng giày vò nữa, tới ăn một chút gì đi."
"Cám ơn chị Ninh, các người và anh Lâm ăn đi, em còn muốn nhìn chị Lý."
"Người đều đã không có việc gì rồi, còn nhìn cái gì nữa." Ninh Triệt nói:
"Mau tới đây ăn, mấy ngày nay em ít nhất cũng phải gầy đi 5 cân rồi, ngực đều đói đến không có, sau này có còn muốn lập gia đình nữa không."
Khưu Vũ Lạc im lặng lắc đầu, Ninh Triệt này thật sự là không cứu nổi.
Trêu chọc những tiểu thịt tươi kia còn chưa tính, đùa cô gái người ta làm gì.
"Mấy ngày nay quả thực đói đến gầy, may mà vẫn còn lớn hơn chị Khưu một chút, không lo lắng."
Khưu Vũ Lạc: ? ? ?
Chuyện này cũng có thể trúng đạn?
Ninh Triệt nhìn Khưu Vũ Lạc một chút, cố ý ưỡn ngực, nói:
"Chỉ với hai hạt vừng nhỏ của cô ấy còn không lớn bằng anh Lâm của em, em nên so với người lợi hại hơn."
"Hắc hắc, đã biết."
Bởi vì Lý Sở Hàm có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, bầu không khí trong phòng bệnh cũng trở nên dễ dàng hơn.
"Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, tới ăn một chút gì đi. Chúng tôi còn chưa ăn đâu, mới buổi sáng đã chạy tới chỗ của mấy người."
"Cám ơn chị Ninh."
Bởi vì nơi này là phòng cấp cứu, thuộc về ICU cỡ nhỏ, ăn cơm ở chỗ này không thích hợp lắm.
Kiều Hân cầm hai cái bánh bao và một ly sữa đậu nành, chuẩn bị đối phó một chút, thuận tiện còn có thể trông coi Lý Sở Hàm.
Ba người Lâm Dật đi ra phía ngoài phòng bệnh còn lại.
"Chuyện của Tào Gia Độ và Trần Quan Kiệt xử lý như thế nào rồi?"
"Đưa đến tòa án quân sự." Ninh Triệt nói:
"Nhưng chuyện này sẽ không được đưa ra ánh sáng, còn không biết cụ thể sẽ xử lý như thế nào."
"Xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên sẽ không trắng trợn tuyên dương, đoán chừng hai người bọn họ chết lúc nào, cũng sẽ không có mấy người biết."
"Không sai, dù sao cũng không thể đưa ra ánh sáng."
Lâm Dật gật gật đầu, đồng ý với cách nói của Ninh Triệt.
"Tào Gia Độ và Trần Quan Kiệt đều đã chết, tìm được người phụ trách từ tổ bốn đến tổ tám cho lữ đoàn Trung Vệ chưa."
"Tôi nghe Lưu lão đại có ý là, từ tổ năm đến tổ tám của lữ đoàn Trung Vệ có thể sẽ do Lương lão tiên sinh tiếp nhận. Dù sao đó cũng là hàng ngũ nghiên cứu khoa học, không có nhiệm vụ chiến sự. Nhưng bên phía tổ 4 đã tạm dừng nhiệm vụ ở trên đảo, sẽ được sắp xếp về nước trong thời gian ngắn. Về phần tổ trưởng mới là ai thì còn khó nói, nhưng có khả năng là lấy từ tiểu đội Viêm Long."
Tuy Lâm Dật vẫn luôn mò cá trong lữ đoàn Trung Vệ, nhưng anh vẫn biết rất nhiều chuyện.
Tiểu đội Viêm Long thuộc hàng ngũ chiến đấu tối cao nhất của lữ đoàn Trung Vệ, nghe sự chỉ huy trực tiếp của Lục Bắc Thần.
Nói cách khác, bọn họ mới là người trấn áp của lữ đoàn Trung Vệ, bốn tổ còn lại trong lúc còn được chiếu cố tác chiến thì vẫn thuộc về nhân tài dự trữ, đợi khi trình độ của bản thân thích hợp, mới được đến tiểu đội Viêm Long.
"Phương thức phái người từ trên xuống như này liệu có phù hợp không? Trần Quan Kiệt xảy ra chuyện, lẽ ra cần phải chọn một người từ trong tổ 4 ra mới đúng."
"Nói như thế cũng không sai, nhưng qua nhiều năm như vậy, tổ 4 dưới tay Trần Quan Kiệt, có rất nhiều người đều bị ông ta đồng hóa, thành tâm phúc của ông ta và Vương gia. Nếu như đơn thuần đề bạt từ tổ 4, nhất định là không thích hợp. Nếu không Lục lão cũng sẽ không để bọn họ tạm gác lại nhiệm vụ trên đảo, trở lại khu vực bên này báo cáo công tác."
"Gióng trống khua chiêng như vậy?"
"Đúng vậy, Lục lão lần này là thật sự tức giận."
Lúc nói chuyện, Ninh Triệt còn nhìn bốn phía một chút, nói nhỏ:
"Hơn nữa, tôi còn nghe được tin tức ngầm, Lục lão chuẩn bị loại bỏ một số người có hiềm nghi, dẹp đường hồi phủ cho bọn họ. Về phần một số người có quan hệ rõ ràng, thì ngay cả gia tộc của bọn họ cũng sẽ bị chèn ép."
"Vậy thì đúng là thú vị, bọn họ đến lữ đoàn Trung Vệ chính là vì góp nhặt công huân, chờ sau khi xuất ngũ sẽ phát triển lớn mạnh gia tộc của mình. Giờ thì hay rồi, Lục lão bưng hết tổ của bọn họ, ngay cả lông cũng không còn."
"Bởi vì những năm gần đây, bọn họ trong lữ đoàn Trung Vệ được Vương gia âm thầm bồi dưỡng, lấy được không ít chỗ tốt, không khác gì là chư hầu cổ đại. Bình thường nhìn không lộ liễu lắm, nhưng thực lực bên trong đã mạnh đến không hợp thói thường."
Ánh mắt Lâm Dật di chuyển lòng vòng, nhớ tới trước đó gặp phải người nhà họ Tiền tại Dư Hàng, người mà Ninh Triệt nhắc đến khả năng chính là người như bọn họ.
Chỉ là người nhà họ Tiền, thuộc về mấy chủng loại bỏ đi.
Nếu như những người lui xuống từ lữ đoàn Trung Vệ, chỉ có ngần ấy thực lực, thì lữ đoàn Trung Vệ cũng không cần lăn lộn nữa.
Nhưng đợt hành động này của Lục Bắc Thần, đủ để được xem là thủ đoạn cường ngạnh.
Chèn ép những người này trong bóng tối, bảo trì sự ổn định của lữ đoàn Trung Vệ.
Nhưng bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt của nó.
Lục Bắc Thần làm như vậy, cũng không có khả năng xuôi gió xuôi nước, có thể nghĩ áp lực phía sau.
Chắc hẳn là ngài ấy cũng biết đến chuyện này.
Nhưng vì sự phồn vinh và ổn định của Trung Quốc, ông ấy đã gánh hết tất cả áp lực.
Nhân tài kiệt xuất a!