"Theo như tình huống này, Trung Quốc tương lai nhất định sẽ không được yên ổn."
Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt gật gật đầu, một người lên tiếng:
"Mặc dù có chút khoa trương, nhưng dạng thao tác này không khác việc rút phiên của cổ đại là bao, tuy nói trứng chọi đá, nhưng tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt."
"Có thể dự liệu được, những gia tộc phát triển đáng khinh kia nhất định sẽ làm mấy chuyện không hay trong bóng tối, phải xem lá gan của bọn họ lớn bao nhiêu, có thể náo ra động tĩnh lớn thế nào."
"Đúng vậy, chúng ta cứ đợi xem kịch vui đi, nói không chừng còn có chỗ có ích với chúng ta." Khưu Vũ Lạc nói.
"Được rồi, đừng nói về những chuyện này nữa, hiện tại không phải là giờ làm việc, tôi cũng không muốn làm con người của xã hội 996."
Ninh Triệt nói xong, nhìn sang Lâm Dật:
"Chuyện trong nước đoán chừng cũng không có gì nữa, chuyện cậu cải tử hồi sinh còn muốn giấu sao? Hẳn là không cần thiết đúng không."
Lâm Dật gật gật đầu, lúc trước giả chết, chỉ là muốn báo thù Vương gia, chuyện bây giờ đều đã xử lý xong, cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa.
Hơn nữa, cũng không có cách nào giấu diếm loại chuyện này.
Một người sống sờ sờ như mình, cũng không thể mỗi ngày đều ở trong phòng được, sớm muộn gì cũng phải đi ra ngoài gặp người.
"Thuận theo tự nhiên đi, không cần thiết phải gióng trống khua chiêng làm gì, đi một bước lại nhìn một bước."
Tâm trạng của Lâm Dật không vui lắm, yên lặng ăn đồ ăn, tựa hồ có tâm sự gì đó.
Anh đang trốn tránh.
Nói đúng ra là đang trốn tránh Kỷ Khuynh Nhan.
Anh còn chưa nghĩ được phương án giải quyết hợp lý, nói cách khác, còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Kỷ Khuynh Nhan như thế nào đây.
Đây là một vấn đề lớn, nên dành thêm thời gian để nghĩ phương án xử lý mới được.
"Vậy thì thuận theo tự nhiên đi, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn."
Ninh Triệt dọn bữa sáng trên bàn qua một bên, "Ăn những vật này không vừa miệng chút nào, tìm một chỗ làm đại bảo kiếm, hai chúng ta uống một chút."
"Trước đừng có gấp, tôi trở về xem tình huống một chút đã."
Tình huống của Lý Sở Hàm có chuyển biến tốt, tâm trạng của Lâm Dật cũng khôi phục lại bình thường.
Buổi tối hôm trước, Lâm Dật đã kiểm tra toàn diện cho Lý Sở Hàm, tất cả chỉ tiêu đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Cho nên anh cũng không quá lo lắng.
Hơn nữa, anh đã trông ở đây bốn ngày rồi, phải tìm một chỗ đánh răng, rửa mặt rồi tắm một cái, nếu không trên người sẽ bốc mùi mất.
"Vừa mới sáng sớm, hai người đã muốn tới mấy chỗ như thế? Không tốt lắm đâu."
"Có cái gì mà không tốt, buổi sáng tinh lực dồi dào, có một số việc nên làm vào buổi sáng, hiệu quả sẽ tốt đến không ngờ." Ninh Triệt nháy mắt ra hiệu.
"Nói với cô ấy những chuyện này làm gì, cô ấy cũng đều không hiểu."
Khưu Vũ Lạc: ...
Lâm Dật trở lại phòng bệnh, nhìn trị số hiển thị trên thiết bị, các chỉ tiêu đều rất không tệ, còn tốt hơn cả đêm qua.
Có lẽ trong buổi tối hôm nay, sẽ có khả năng khôi phục lại.
Chuyện mà mình cần làm, cũng chỉ có đợi.
Anh lại tới trước giường bệnh bồi Lý Sở Hàm một hồi, đến buổi trưa, ba người liền rời khỏi bệnh viện, sau đó đến suối nước nóng Thủy Khỏa, chuẩn bị thư giãn buông lỏng một đợt.
Trong ghế lô, Ninh Triệt gọi không ít rượu, ba người rất ăn ý thoải mái uống, thậm chí đều không cần khuyên, hết một chén lại một chén.
Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đều quá cần một trận say mèm, để thư giãn tâm tình khẩn trương.
"Tôi nghe Kiều Hân nói, trong ngày lễ truy điệu của tôi, bọn người Triệu Mặc tới?" Lâm Dật bưng chén rượu, nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy, bình thường không dám làm gì cậu, nhưng sau khi biết tin cái chết của cậu, những thứ yêu ma quỷ quái này đều nhảy ra ngoài." Khưu Vũ Lạc uống một hớp bia, nói:
"Nhưng may mà cha cậu tới kịp thời, chế phục hết những người kia."
Ninh Triệt đổi tư thế, có chút hăng hái nhìn sang Lâm Dật.
"Tôi thật ra rất tò mò về việc này, cha cậu rốt cuộc là có lai lịch gì, không chỉ chế phục ngũ đại gia tộc, còn khiến cho Tần Anh Long phải quỳ trên mặt đất. Người bình thường không có bản lĩnh này."
"Việc này tôi cũng không biết, các người phải đi hỏi Lưu lão đại."
"Tôi đã hỏi, anh ấy nói anh ấy không có tư cách đánh giá cha của cậu, hơn nữa cũng không biết cụ thể ngài ấy làm cái gì, xem ra hẳn là một nhân vật rất lợi hại."
Ninh Triệt nói:
"Mà lại ngày ấy, trước khi đến Chepopur, tôi còn đụng phải một người tên là Tống Kim Dân, cậu đoán kết quả thế nào?"
"Lôi kéo cô cùng đến đại bảo kiếm sao?"
"Bớt nói mấy chuyện vô nghĩa đó đi." Ninh Triệt nhíu mày, nói:
"Mười mấy người mà tôi dẫn tới đều bị một thủ hạ của anh ta quật ngã, chú ý, người đánh bại chúng tôi là thủ hạ của anh ta, không phải Tống Kim Dân."
"Quá bình thường, anh ấy đã đến cấp A, thủ hạ của anh ấy chắc chắn sẽ không kém là bao, muốn đánh bại các người cũng không tốn sức."
"Cậu nói cái gì? Người đàn ông điểu ti vậy mà đã đến cấp A?"
"Là một người tương đối lợi hại." Lâm Dật gật đầu, nói:
"Trước đó tại Dubai, tôi gặp phải phiền toái, nếu như không phải anh ấy đuổi tới kịp thời, đoán chừng tôi đã ngỏm củ tỏi rồi. Nhưng mà người ta chỉ là hơi lôi thôi một chút, còn chưa tới mức điểu ti đâu."
"Anh ta đều đã đến cấp A, vậy cha của cậu còn không phải là cấp S sao?"
Lâm Dật nhấp một hớp bia, bĩu môi một cái, nói:
"Có khả năng này, tôi cũng không biết chuyện cụ thể trong đó. Đây là lần thứ hai chúng tôi gặp mặt, hai chúng tôi cũng không quá thân thiết."
"Khó trách Lưu lão đại nói anh ấy không có tư cách đánh giá cha của cậu. Lão đại cấp S, đừng nói là thấy qua, tôi cũng là lần đầu tiên nghe thấy, quá lợi hại." Ninh Triệt kẹp một miếng thịt bò kho tương, nói mơ hồ không rõ:
"Khiến cho tôi hiện tại, không muốn làm chiến hữu của cậu nữa."
"Vậy cô muốn làm cái gì?"
"Muốn làm mẹ nhỏ của cậu, tôi cũng không cần danh phận, cậu có thể làm cầu dắt mối ở giữa giúp tôi được không?"
"Dắt mấy cái lông, nhanh uống rượu đi."
...
Màn đêm dần trở nên dày đặc, hai mươi mấy chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa bệnh viện Hiệp Hòa.
Tuy sắc trời đã tối muộn, nhưng người trong bệnh viện vẫn còn không ít.
Với quy mô của bệnh viện Hiệp Hòa, lượng xe cộ chỉ giảm vào lúc rạng sáng, nếu không thì một vị trí cũng khó cầu.
Nhưng khi hai mươi mấy chiếc xe sang trọng này tiến vào, mấy chiếc xe xung quanh đều ào ào né tránh, giữ khoảng cách với bọn họ ít nhất là năm mét trở lên.
Bởi vì giá trị của những xe này, rẻ nhất đều hơn mấy triệu.
Xe của mình còn không bằng một cái lốp xe của người ta, vẫn nên thành thật một chút mới đối.
Ngoài ra, lúc hai mươi mấy chiếc xe kia tiến vào, nhân viên quản lý bãi đỗ xe bệnh viện lập tức đem nghênh vào chỗ đậu phía trên, không dám chậm trễ chút nào.
Bởi vì người trong mấy chiếc xe đi đầu, đều đưa ra giấy thông hành đặc thù, cho dù nhìn từ góc độ nào, đều là người có tư cách đỗ ở đây.
Sau khi dừng xe lại, cửa xe lần lượt mở ra, bọn người Triệu Mặc đi xuống từ trên xe.
Ngoài ra, còn có Tần Nghiêm Phú và Tần Nghiêm Lĩnh của Tần gia, cùng hai mươi mấy phú nhị đại bên trong vòng tròn.
Điều trùng hợp chính là, những người ở đây đều từng bị Lâm Dật đánh cho một trận tại cửa quán bar OT.
Lần này đều chạy tới.
"Lão Tôn, anh xác định người phụ nữ tên là Lý Sở Hàm kia chỗ này?" Triệu Mặc hỏi.
"Yên tâm đi, không sai đâu." Tôn Sách ngậm lấy điếu thuốc, nói:
"Cô ta là một trong những tình nhân của Lâm Dật, quan hệ vô cùng tốt, ngày Lâm Dật chết, cô ta hình như đã tự sát vì Lâm Dật, đang cấp cứu ở tầng 22."
"Người phụ nữ này thật sự là quá ngu, vì tên bại hoại cặn bã như Lâm Dật, thế mà ngay cả loại chuyện này đều làm được." Triệu Mặc cười lạnh.
"Ai nói không phải đâu, cũng không biết Lâm Dật đã rót cho cô ta thuốc mê gì nữa." Tôn Sách nói:
"Cùng mẹ nó giống như đang diễn phim truyền hình, làm cho tôi nổi cả da gà."
"Đi thôi, vào xem." Lục Huyền nói:
"Lâm Dật chết rồi, không có cách nào tìm anh ta báo thù, chúng ta liền khai đao lên người phụ nữ của anh ta, để cho anh ta chết cũng không thể yên!"
Mấy người vốn dĩ định lặng lẽ đi đào mộ của Lâm Dật lên.
Nhưng bởi vì Lâm Cảnh Chiến, khiến cho bọn họ từ bỏ tính toán này.
Bọn họ đã biết được thực lực của người đàn ông kia từ trong miệng của bậc cha chú.
Sau khi cân nhắc hơn thiệt, cảm thấy đi đào mộ của Lâm Dật có tính mạo hiểm quá lớn. Cha của anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên liền đánh chủ ý tới thân phận của những người khác.