Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1892 - Chương 1890: Không, Không Muốn...

Chương 1890: Không, Không Muốn...
Chương 1890: Không, Không Muốn...

Tại cửa quán bar, Lý Phi bị cho một bạt tai, giận không nhịn nổi, nói về phía người đứng đằng sau:

"Mấy người anh em, đến giáo huấn cho bọn họ một trận, trong Yến Kinh này, vẫn chưa có người nào dám động thủ với tôi đâu."

Dưới sự kêu gọi của Lý Phi, mười mấy người lần lượt xông ra, vây ba người Ninh Triệt vào giữa, khóe miệng mang theo ý cười trêu tức, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

"Được rồi, đều nhường một chút đi, là người một nhà."

Nghe thấy Triệu Mặc, vẻ mặt của đám người Lý Phi trở nên tốt hơn nhiều.

"Thì ra là người một nhà, quên đi, tôi không truy cứu với cô ấy nữa."

Bọn họ chỉ là một trong số những phú nhị đại nhỏ trong Yến Kinh, có khác biệt rất lớn với những người như Triệu Mặc.

Người ta đã lên tiếng, anh cũng không dám làm gì nữa.

Đám người tản ra, nhường ra một con đường ở giữa, ba người đi về phía bọn người Triệu Mặc.

Cùng lúc đó, ánh mắt của đám người Triệu Mặc rơi xuống trên người Lâm Dật, có chút tò mò với thân phận của anh.

Nhìn tư thế của anh ta, ba người hẳn là cùng một bọn.

Nếu như người đàn ông này cũng là thành viên của lữ đoàn Trung Vệ, không cần thiết phải bọc mình kín mít như thế chứ?

Nhưng bầu không khí đã làm nổi đến mức này, Triệu Mặc cũng không muốn xen vào mấy chuyện khác.

Dù sao Lâm Dật đều đã chết, sau này trong Yến Kinh, mình chính là lão đại.

Cho dù Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt tới, cũng không thể làm gì mình.

Triệu Mặc tiện tay đốt điếu thuốc, ngồi bắt chéo hai chân, nói với hai người:

"Nếu như tôi đoán không sai, các người tới vì người phụ nữ tên là Lý Sở Hàm kia đúng không."

"Xem ra anh còn có chuẩn bị, biết chúng tôi sẽ đến." Ninh Triệt nhìn xuống anh ta từ trên cao, trên gương mặt mang theo ý lạnh.

"Quan hệ giữa các người và tạp chủng Lâm Dật kia tốt như vậy, xảy ra chuyện, qua giúp đỡ cũng là chuyện đương nhiên." Triệu Mặc nói:

"Nhưng tôi cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, người đã chết rồi, các người còn làm những chuyện này làm gì? Trong lúc vô hình còn đắc tội với chúng tôi."

"Chúng tôi chỉ tới để xem náo nhiệt một chút, người xử lý chuyện này là một người khác."

"Một người khác sao?"

Theo bản năng, ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người đàn ông đeo khẩu trang đội mũ mũ lưỡi trai.

Bọn họ đều có chút hoài nghi, chẳng lẽ người mà Ninh Triệt nói là anh ta? Nhưng anh ta thì tính là thứ gì, cho 100 lá gan, cũng không dám động thủ với mình!

Đúng lúc này, Lâm Dật đi tới trước mặt hai người, nắm lấy tóc Triệu Mặc, lôi anh ta dậy từ trên ghế sô pha.

A _!

Triệu Mặc phát ra tiếng kêu thảm, khiến cho những người khác trong quán Bar đều giật nảy mình.

Bọn họ không nghĩ tới, người đàn ông này không nói hai lời đã động thủ.

"Thao, con mẹ nó anh muốn chết!"

Tần Nghiêm Phú và Cố Trường Xuyên xông lên, chuẩn bị động thủ.

Tốc độ phản ứng của Lâm Dật cực nhanh, một chân đá người Tần Nghiêm Phú, lực lượng khổng lồ bao phủ toàn thân, khiến anh ta cảm giác như xương bị đá đứt, nằm lăn lộn trên mặt đất, làm thế nào cũng đều không đứng dậy nổi!

Tình cảnh này khiến cho Cố Trường Xuyên sợ hãi.

Tần Nghiêm Phú đã từng là người của lữ đoàn Trung Vệ, ngay cả anh ấy đều bị một chân đá ngã, bản thân mình đi lên không phải chính là chịu chết sao!

Lâm Dật nắm lấy tóc của Triệu Mặc, nhướng mày nhìn lấy Cố Trường Xuyên.

"Anh không phải rất lợi hại sao? Không phải muốn động thủ với tôi à, sao lại đứng yên bất động rồi?"

Giọng nói của Lâm Dật khiến cho bọn người Triệu Mặc giật mình, giọng nói này quá quen thuộc, quả thực giống Lâm Dật như đúc!

Nhưng loại cảm giác sợ hãi này rất nhanh liền biến mất.

Lâm Dật đã chết, không thể nào là anh ta được!

"Anh rốt cuộc là ai, chúng tôi với anh không thù không oán, tại sao lại muốn tham gia vào việc này!" Cố Trường Xuyên lạnh lùng hỏi.

"Tôi là ai không quan trọng, hơn nữa tôi làm xong việc thì sẽ đi, các người không cần thiết phải biết nhiều như vậy."

Ánh mắt của Lâm Dật đảo qua thân thể của hai mươi mấy người.

"Vừa rồi là mấy người các người đến bệnh viện gây chuyện đúng không."

"Là chúng tôi thì có thể thế nào." Cố Trường Xuyên nói:

"Anh tốt nhất nên biết tính nghiêm trọng của chuyện này, lấy thân phận của chúng tôi thì chỉ cần một câu thôi là có thể đưa anh vào chỗ chết, nhanh bỏ Triệu Mặc ra. Nếu không anh không có quả ngon để ăn đâu!"

"Ha ha ~ "

Lâm Dật cười lạnh một tiếng, "Vậy tôi ngược lại muốn nhìn xem, các người có thể làm gì tôi!"

Tiếng nói vừa dứt, Lâm Dật kéo Triệu Mặc đến trước chân, sau đó một chân đạp xuống, tiếng nứt xương truyền đến, mắt cá chân của anh ta bị đang vặn vẹo với hình dạng vô cùng kỳ lạ.

A _ _

Nhìn thấy thảm trạng của Triệu Mặc, mấy người phụ nữ trong quán bar đều bị dọa chạy trối chết, tiếng thét chói tai của hai bên hòa vào cùng một chỗ.

Triệu Mặc đau đến sắc mặt trắng bệch, suýt nữa đã ngất đi.

Trong lòng bọn người Cố Trường Xuyên cảm thấy run sợ, lui dần về phía sau, mức độ tàn nhẫn của người đàn ông vượt quá tưởng tượng của bọn họ.

Không chỉ giọng nói rất giống với Lâm Dật, ngay cả tác phong làm việc cũng không khác biệt!

Anh ta rốt cuộc là ai!

Đánh gãy chân của Triệu Mặc, Lâm Dật ném anh ta qua một bên, sau đó đi về phái bọn người Cố Trường Xuyên.

"Anh muốn làm gì!" Cố Trường Xuyên run sợ hỏi.

"Không muốn làm cái gì cả, chỉ muốn đánh gãy chân của anh, chỉ đơn giản như vậy thôi."

Nói xong, dưới chân Lâm Dật phát lực, xông về phía Cố Trường Xuyên, sau đó một chân đá vào lồng ngực của anh ta. Lúc anh ta muốn rơi xuống đất thì nắm lấy cánh tay của anh ta, đột nhiên vặn ngược lại, bẻ gãy cổ tay!

Cho dù sau này, cái tay này của anh ta có thể khôi phục, cũng sẽ bị tàn tật suốt đời!

"Không, không muốn..."

Triệu Mặc và Cố Trường Xuyên liên tiếp bị đánh ngã, Lục Huyền và Tôn Sách đã bị dọa cho nói năng lộn xộn.

Đánh một trận không quan trọng, nhưng bởi vì chuyện này mà tàn tật suốt đời, thì mình đời này cũng không cần sống nữa.

Bịch!

Hai người không hề nghĩ ngợi, lập tức quỳ xuống với Lâm Dật.

"Chúng tôi biết sai rồi, van xin anh không nên động thủ, cho chúng tôi một cơ hội, sau này sẽ không dám nữa."

Nhìn thấy bộ dạng của hai người như vậy, người trong quán bar đều cảm thấy tê cả da đầu.

Bọn họ đều là phú nhị đại đứng đầu Yến Kinh, mỗi một người đều tung hoành vô cùng ngang ngược.

Hiện nay, lại quỳ gối trước mặt một người đàn ông xa lạ, tựa như là chó nhà có tang.

Giờ phút này, Lục Huyền và Tôn Sách đã không để ý tới nhiều như vậy.

Triệu Mặc và Cố Trường Xuyên nằm trên đất, hai người bọn họ không muốn bị tàn tật suốt đời.

Lúc đối mặt với người đàn ông hung thần ác sát trước mắt này, muốn nói không hối hận là giả, sớm biết như vậy, bọn họ đã không đi tìm Lý Sở Hàm gây chuyện rồi.

Vì sự thống khoái nhất thời mà phải trả cái giá này, thực sự là quá ngu ngốc.

"Bây giờ nói những lời này đã chậm, nhất định phải để cho các người căng da đầu lên mà nhớ."

Nói xong, Lâm Dật đá hai cước, lần lượt rơi xuống trên đầu gối của hai người!

Hai người thét lên, còn lớn hơn cả tiếng heo bị chọc tiết, trực tiếp ngất đi.

"Chuyện này. . ."

Nhìn thấy bốn người Triệu Mặc và anh trai đều bị đánh ngã trên mặt đất, Tần Nghiêm Lĩnh đứng ở trong góc nhỏ, đã không biết nên làm thế nào mới tốt.

Anh ta theo bản năng nhìn về phía Khưu Vũ Lạc, bây giờ người có thể giúp chính mình chỉ có cô.

"Vũ Lạc, em đừng chỉ đứng như vậy, cầu xin giúp anh đi, bất kể nói thế nào, chúng ta cũng từng có quan hệ. Em không thể thấy chết không cứu được."

Nhìn thấy Tần Nghiêm Lĩnh như này, Khưu Vũ Lạc vô cùng chán ghét.

Lúc bắt nạt người khác thì hung hăng phách lối, hiện tại Lâm Dật tìm tới cửa, lại cầu xin đến trên đầu của mình, thật sự là không đàn ông chút nào.

So với Lâm Dật, anh ta còn kém không phải chỉ một chút.

Bình Luận (0)
Comment