Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một nam một nữ đi vào từ bên ngoài.
Người đàn ông tên là Chu Tuấn Trì, người phụ nữ tên là Ngụy Tuyết, đều là thành viên cũ của tổ 4.
Trùng hợp chính là, lúc trước Lâm Dật thi hành nhiệm vụ tại Đảo quốc, Lưu Hồng sợ bọn họ gặp nguy hiểm, nên điều động hai người từ tổ 4 tới.
Hai người kia chính là Chu Tuấn Trì và Ngụy Tuyết.
Thật không may chính là, lúc trước Lâm Dật còn giáo huấn cho hai người bọn họ một trận.
"Các người đã tới."
Sau khi hai người đi vào, Cố Bằng tiến lên chào hỏi.
"Cố tiên sinh, có việc thì ngài cứ nói thẳng là được, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của chúng tôi thì không có vấn đề."
Chu Tuấn Trì rất rõ sức ảnh hưởng của những người trước mắt này tại Trung Quốc, lúc nói chuyện rất khách khí.
Bởi vì mình còn có thể ở lại tổ 4 hay không, hoặc là nói có thể phát triển ở chỗ này, đây đều là một ẩn số.
Cho nên vì để trải đường cho tương lai của mình, nếu như có thể kết giao với những người trước mắt này, cũng có chỗ tốt đối với sự phát triển của gia tộc trong tương lai.
"Hôm nay mời hai vị tới, chủ yếu là muốn dạy dỗ một người. Trình độ của đối phương rất cao, hộ vệ của chúng tôi đều là người bình thường, đành phải làm phiền hai vị ra tay."
"Những vấn đề này không lớn, chúng tôi đã rất khó tìm được đối thủ tại Trung Quốc."
Lời nói của Chu Tuấn Trì cũng không phải là khoe khoang.
Ngoại trừ người của tổ đội Viêm Long, tổ 4 chính là tổ có sức chiến đấu cao nhất tại lữ đoàn Trung Vệ. Trình độ của các thành viên có thể xem như là đứng đầu Trung Quốc.
Xử lý chuyện như vậy, đối bọn họ mà nói cũng không tính là khó khăn.
"Hiện tại liền đi thôi, chúng ta đến tầng hai mươi hai, đối phương hẳn là đang ở đó."
"Cha, các người nhất định phải bắt lấy kẻ đó, sau đó đưa đến trước mặt con. Con muốn đích thân đánh gãy chân anh ta, để cho nửa đời sau của anh ta đều phải trải qua trên xe lăn!"
"Yên tâm đi, trong lòng ba nắm chắc, ở đây chờ một lát đi." Triệu Hà nói.
Sau khi sắp xếp tốt chuyện trước mắt, người của ngũ đại gia tộc mang theo Chu Tuấn Trì và Ngụy Tuyết, đi ra bên ngoài phòng.
Nhưng tại lúc này, cửa phòng bệnh bị Lâm Dật đá văng ra, anh nghênh ngang đi vào từ bên ngoài.
Lâm Dật vẫn ăn mặc như trước kia, đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, chỉ để lộ ánh mắt, không ai có thể phân biệt được diện mạo thật của anh.
Nhìn thấy Lâm Dật, Triệu Mặc lập tức trừng mắt, cắn răng nghiến lợi chỉ vào anh rồi nói:
"Cha, anh ta chính là người đã động thủ với chúng con!"
Vẻ mặt của trưởng bối ngũ đại gia tộc đều lạnh xuống, bản thân mình đang muốn đi tìm cậu ta, không nghĩ tới cậu ta lại đến đây trước, không thể không nói lá gan cũng không nhỏ!
Ánh mắt của Lâm Dật rơi xuống trên thân thể Triệu Mặc.
"Lúc tại quán bar, tôi đã nhắc nhở các người đừng tới bệnh viện Hiệp Hòa nữa, sao lại không nghe lời chứ."
"Tiểu tử, tôi không cần biết cậu là, cậu đánh gãy chân của con trai tôi, chúng tôi nhất định sẽ bắt cậu giá đắt!"
Lâm Dật tựa ở cạnh cửa, thảnh thơi nói:
"Tại sao mấy người các người luôn không nói đạo lý vậy, rõ ràng là con trai ông mang người đi tìm phiền toái, bị tôi đánh gãy chân. Hiện tại lại kêu gào bảo phải khiến tôi trả giá đắt, thật sự không biết các người đang nghĩ gì nữa."
Triệu Hà nhìn Lâm Dật với vẻ mặt lãnh đạm.
"Cậu muốn giảng đạo lý với chúng tôi, cậu có tư cách đó sao!"
"Nếu như tôi nhớ không lầm, mấy ngày trước, các người đến tang lễ gây chuyện, bị một người là Lâm Cảnh Chiến khiến cho phải quỳ xuống. Những người còn lại còn bị ép cho phải cúi người chào, khi đó cũng không thấy các người kiêu ngạo như vậy. Cho nên, tôi có thể lý giải thành các người đang hiếp yếu sợ mạnh không?"
Sắc mặt của người ngũ đại gia tộc đều cực kỳ khó coi.
Ai nấy đều không muốn nhắc tới chuyện xảy ra hôm tang lễ một lần nào nữa.
Nhất là Tần gia, ông ta bị Lâm Cảnh Chiến bắt quỳ xuống trên mặt đất trước mặt mọi người, đối bọn họ mà nói, đây là chuyện vô cùng nhục nhã!
"Tôi hiện tại không có thời gian nói nhảm với cậu!"
Tần Anh Long hừ lạnh một tiếng, "Tôi chẳng cần biết cậu là ai, cho dù có che mặt, giả thần giả quỷ ở đây cũng vô dụng. Chúng ta chắc chắn sẽ khiến cậu nợ máu trả bằng máu!"
"Nợ máu trả bằng máu sao?" Lâm Dật nhếch miệng lên, cười lạnh:
"Các người hình như không có năng lực này."
"Chúng tôi đều biết trình độ của cậu, cho nên đã tìm người đến. Cậu hôm nay tới đây, coi như là tự chui đầu vào lưới. Nếu không đánh gãy chân của cậu thì việc hôm nay sẽ không xong đâu!"
Lâm Dật không đáp lại, ánh mắt nhìn xung quanh đám người một vòng, cuối cùng rơi xuống trên người Chu Tuấn Trì và Ngụy Tuyết.
Gần đây, anh đã chú ý tới hai người kia, nhìn có chút quen mắt, suy nghĩ kỹ một hồi, mới nhớ tới bọn họ là ai.
Là người của tổ 4!
Trước đó, lúc mình thi hành nhiệm vụ tại Đảo quốc, Lưu Hồng sợ phía bên mình không an toàn, nên đã phái bọn họ trở về.
Khi còn ở căn cứ, hai người kia còn bị mình giáo huấn cho một trận.
Suy nghĩ một chút đúng thật là thú vị, bọn người Tần Anh Long thế mà lại tìm hai phế vật này trở về.
Bất luận nhìn thế nào, đều cảm thấy bọn họ có chút khôi hài.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Chu Tuấn Trì và Ngụy Tuyết cũng rơi xuống trên người Lâm Dật, sau đó nói với Cố Bằng:
"Người cần động thủ, hẳn là cậu ta đúng không."
"Không sai."
Cố Bằng nói: "Một tên râu ria mà thôi, lúc động thủ không cần cố kỵ, chỉ cần không đánh chết, chúng tôi sẽ xử lý chuyện phía sau."
"Có câu nói này của các người là được rồi."
Hai người lại đi về phía trước mấy bước, nói với Lâm Dật:
"Tôi tự giới thiệu mình một chút, chúng tôi đến từ tổ 4 của lữ đoàn Trung Vệ. Nếu như cậu cũng hiểu phương thức phát lực đan điền, hẳn phải biết tổ 4 của lữ đoàn Trung Vệ là nơi nào. Chuyện tới nước này, phản kháng đã không có ý nghĩa. . ."
Hô thông!
Lâm Dật không nói lời vô nghĩa, một chân đá vào người Chu Tuấn Trì.
Người kia không kịp phản ứng, bị một chân Lâm Dật đá bay, khiến cho Cố Bằng đứng phía sau cũng bị ngã theo!
"Con mẹ nó!"
Bị Lâm Dật đánh bất ngờ, Chu Tuấn Trì bị đánh cho mơ hồ.
Người của ngũ đại gia cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Chu Tuấn Trì chính là người đi ra từ tổ 4, thực lực bản thân cũng không cần nhiều lời, giờ lại bị một chân đá bay!
"Fuck!"
Chu Tuấn Trì không nghĩ tới người ăn bận kín mít trước mắt này, lại đột nhiên tập kích, nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, sau khi ổn định lại thân hình, anh ta lập tức lao về phía Lâm Dật.
Từ đợt giao thủ lần trước, đã qua hơn nửa năm.