Lâm Dật phát hiện, trình độ của Chu Tuấn Trì có tăng lên rất nhiều trong đoạn thời gian này.
Bởi vậy có thể thấy được, đảo Tilia đúng là một nơi tốt để huấn luyện.
Nhưng cho dù là vậy, cho dù là anh ta hay là Ngụy Tuyết đều còn kém Lâm Dật một chút.
Quyền cước của Chu Tuấn Trì mang theo âm thanh xé gió, hướng về phía Lâm Dật.
Lâm Dật nghiêng đầu một cái, đưa tay phải ra đón đỡ, hời hợt chặn lại công kích của Chu Tuấn Trì.
Kinh nghiệm cận chiến của Chu Tuấn Trì vô cùng phong phú, một kích không thành, lập tức thay đổi chiến lược, đá lăng không. Nhưng công kích như vậy, trước mặt Lâm Dật lại lộ vẻ bất lực.
Cho dù Chu Tuấn Trì chiếm được tiên cơ ra chiêu trước, nhưng Lâm Dật hậu phát chế nhân (), cũng đá một chân tới! ()lùi một bước để đánh trả đối phương
Phịch một tiếng!
Bắp chân hai người đan vào một chỗ, vang lên một tiếng trầm thấp, người nhìn thôi đều cảm thấy đau rồi.
Sắc mặt Lâm Dật không thay đổi, nhưng Chu Tuấn Trì đã không thể bình tĩnh thong dong như trước được nữa.
Cảm thấy một cước này, đá lên người của đối phương, tựa như là đá lên một tấm thép vậy.
Loại đau đớn nứt xương kia, đau đến mức không người nào có thể chịu đựng nổi!
A _ _
Chu Tuấn Trì rít lên một tiếng, ôm lấy chân của mình, nằm trên mặt đất, vùng vẫy hơn nửa ngày, đều đứng lên không nổi.
"Lão Chu!"
Ngụy Tuyết kinh hô một tiếng, trước lúc này, cô cũng không nghĩ tới, Chu Tuấn Trì sẽ bị cậu ta đánh bại!
Bởi vì ở trong nước, tiểu đội Long Viêm của lữ đoàn Trung Vệ đã không ở đây. Hơn nữa, đối phương lại trẻ tuổi như vậy, chiến lực của tổ 4 bọn họ đã là trần nhà.
Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ tới lại có kết quả như vậy.
"Tôi không sao, nhanh đi thu thập cậu ta!"
Ngụy Tuyết gật gật đầu, trực tiếp xông về phía Lâm Dật!
Nhưng lần này, anh không lưu tình với đối phương một chút nào nữa!
Đợi Ngụy Tuyết xông tới, một bàn tay tát đến trên mặt của cô!
Ngay sau đó, anh lại bổ một chân lên trên người của cô, trực tiếp đem đá bay, trạng thái còn thảm hơn so với Chu Tuấn Trì.
Thương hương tiếc ngọc?
Không tồn tại.
Sau khi so sánh, Lâm Dật phát hiện, trong đoạn thời gian này, trình độ của Chu Tuấn Trì tăng lên cao hơn Ngụy Tuyết không ít, cô ta dường như vẫn dậm chân tại chỗ.
Nhìn thấy hai người đều bị đánh ngã trên mặt đất, sắc mặt người của ngũ đại gia tộc đều trở nên phức tạp.
Ai cũng không nghĩ tới, tìm đến hai người của tổ 4, cuối cùng đều bị cậu ta đánh gục!
"Cậu, cậu rốt cuộc là ai, có phải là đi ra từ lữ đoàn Trung Vệ hay không!"
Chu Tuấn Trì co quắp trên mặt đất, cắn răng nghiến lợi nói.
"Anh không nên biết những vấn đề này." Lâm Dật nói: "Sai lầm lớn nhất của anh chính là không nên dây vào vũng nước đục này."
Vẻ mặt của Chu Tuấn Trì hiện lên sự phẫn hận, nhưng lại không dám nói gì.
Bản thân mình là bại tướng dưới tay của người ta, không có tư cách nói những chuyện khác.
"Tiếp tục tìm người đi, tôi xem các người còn có thể tìm được người nào tới."
Người của ngũ đại gia đều ào ào lui về phía sau theo bản năng.
"Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như cậu dám động thủ với chúng tôi thì cậu sẽ không có quả ngon để ăn đâu!"
"Vậy tôi ngược lại rất muốn biết, tôi làm sao lại không có quả ngon để ăn."
Nói xong, Lâm Dật giơ một bàn tay, tát lên mặt của Triệu Hà.
"Cậu mẹ nó dám đánh tôi!"
"Không phục?"
Lâm Dật lại đá thêm một chân, Triệu Hà bị đá bay, đầu đụng phải quầy sắt bên cạnh.
Khóe miệng và trán của ông ta đều bị chảy máu.
"Cha!"
Triệu Mặc kích động, muốn xuống giường, nhưng trên đùi bị băng thạch cao, muốn động đều không động được.
Triệu Hà co quắp trên mặt đất, không nói một câu nào, thân thể không ngừng run rẩy, đã bị Lâm Dật đánh cho sợ.
Lâm Dật hiện tại mới phát hiện ra, cái thân phận người chết mà cha sắp xếp cho mình có bao nhiêu là thoải mái.
Thấy ai không vừa mắt thì có thể trực tiếp động thủ.
Dù sao người đã chết, cũng không có khả năng nghi ngờ đến trên người mình.
Lâm Dật thay đổi ánh mắt, nhìn về phía bốn người khác.
Lần này, ánh mắt khi bọn họ nhìn Lâm Dật đã thay đổi không nhỏ.
Thảm trạng của Triệu Hà khiến cho trong ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Dật tràn đầy từng tia kiêng kị.
Cậu ta ngay cả Triệu Hà cũng dám đánh, những người khác thì lại càng không nói chơi.
"Cậu bình tĩnh một chút, chúng tôi có chuyện muốn nói." Tần Anh Long nói.
"Có chuyện muốn nói sao?" Lâm Dật nói:
"Từ lúc vừa mới bắt đầu, sao không ai nghĩ tới chuyện trở mặt chứ? Nếu như không phải bọn họ đi qua gây chuyện, các người cảm thấy tôi sẽ tới đây sao?"