Lâm Dật đi từng bước một về phía bọn người Tần Anh Long, dồn bốn người đối diện vào góc tường.
"Cậu náo đủ chưa, nơi này là bệnh viện, không phải là chỗ cho cậu giương oai. Nếu như cậu dám động thủ đối với chúng tôi, tốt nhất nên nghĩ rõ ràng hậu quả!"
Ngay từ đầu, tâm trạng của bốn người còn chỉ là đề phòng.
Nhưng bây giờ, đã biến thành có chút sợ hãi.
Người đàn ông này vô cùng to gan lớn mật, thật sự có thể làm bất cứ chuyện gì.
"Ông cảm thấy, nếu như tôi sợ những thứ này, hôm nay còn tới đây sao?"
Nhưng vào lúc này, bảo vệ bệnh viện xông vào, trên tay cầm côn, vây Lâm Dật lại.
"Cậu tới từ đâu? Nơi này là bệnh viện, không phải là chỗ cho cậu giương oai, nhanh lăn ra ngoài, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"
Lâm Dật nhướng mày nhìn thoáng qua mấy tên bảo an.
"Ở đây không có chuyện của các người, mỗi tháng chỉ có mấy ngàn tiền lương, không cần thiết bởi vì chút chuyện này mà góp mạng của mình vào. Nếu không tiền lương của các người đều không đủ tiền thuốc men đâu, cút!"
Lâm Dật quát lạnh một tiếng, cỗ khí chất nghiêm nghị kia khiến cho thân thể của bốn tên bảo an khẽ run rẩy.
Bọn họ cũng có cân nhắc an nguy của mình, chỉ là khí thế trong ánh mắt của người đàn ông trước mắt này thật là đáng sợ.
Ba!
Lâm Dật không có nói nhảm nhiều với bảo an, giơ tay lên, tát lên trên mặt Tần Anh Long!
Người kia bị đánh ngã trên mặt đất, một cái rắm cũng không dám thả.
Ba người còn lại cũng không khá hơn là bao, cũng bị cho bạt tay, gia chủ của mấy đại gia tộc giờ đây lại vô cùng chật vật.
Bọn họ không hề nghĩ rằng, vậy mà mình có một ngày lại bị đối xử như thế.
"Có một số việc, tôi hi vọng các người nên tự hiểu trong lòng, đừng lúc nào cũng tự cho mình là lợi hại. Nếu như tái phạm lần nữa, thì chuẩn bị tốt hậu sự đi. Ngay cả Vương Đình Sơn đều đã chết, các người cảm thấy mình có thể chống đỡ được bao lâu?"
Thân thể của mấy người khẽ run rẩy, Lâm Dật nhắc đến chuyện của Vương Đình Sơn, chuyện này khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Giống như người đàn ông này nói, ngay cả Vương Đình Sơn đều đã chết, trên thế giới này, còn có chuyện gì mà không thể xảy ra?
"Trước lúc này, tôi đã nói rõ ràng, không cho phép các người đến bệnh viện Hiệp Hòa. Tôi mặc kệ hiện tại đang ở trong giai đoạn gì, 10 phút sau, tôi không muốn nhìn thấy các người ở chỗ này nữa. Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả, đừng trách tôi không có nhắc nhở các người."
"Thế nhưng mà con của tôi còn đang làm giải phẫu, trong vòng mười phút..."
Lâm Dật không nói chuyện, cầm ấm nước trên bàn đập về phía Cố Bằng.
"Sớm mẹ nó đã nhắc nhở các người, còn dám đưa người tới đây, ông cảm thấy việc này nên trách tôi sao?"
Nước sôi nóng hổi khiến cho Cố Bằng như ngồi bàn chông, ông ta oa oa kêu to, vội vàng cởi quần áo xuống, sợ mình bị phỏng.
"Hiện tại trong vòng mười phút, có thể rời khỏi bệnh viện Hiệp Hòa hay không?"
"Có thể, có thể, có thể, trong vòng mười phút, chúng tôi nhất định sẽ rời khỏi đây."
Người của ngũ đại gia tộc liên tục gật đầu đáp ứng, không dám nói một chữ "Không" trước mặt Lâm Dật.
Sau khi xử lý xong chuyện của ngũ đại gia tộc, Lâm Dật quay đầu rời đi, sau đó đi thang máy đến tầng 22.
Trở lại phòng cấp cứu, Kiều Hân đứng lên.
"Anh Lâm, đã xử lý tốt mọi chuyện rồi sao? Bọn họ sẽ không tới nữa chứ?"
Lâm Dật cười gật đầu, "Yên tâm đi, không sao đâu, trừ phi bọn họ không muốn sống nữa."
Có sự cam đoan của Lâm Dật, Kiều Hân cảm thấy an tâm hơn không ít.
Tình huống của chị Lý càng ngày càng tốt, khôi phục lại chỉ là vấn đề thời gian. Cô cũng không hy vọng có người tới quấy rầy.
Lâm Dật ngồi bên cạnh Lý Sở Hàm, nhẹ nhàng nắm tay của cô, làm sao cũng không nỡ buông ra.
"Anh Lâm, anh đi nghỉ một lát đi, có em ở đây trông coi, không có chuyện gì đâu." Kiều Hân nói.
"Chờ một lát rồi nói sau, nếu không chịu được thì sẽ đi nằm một hồi, anh muốn nhìn cô ấy nhiều hơn một chút."
Đối với Lâm Dật mà nói, đây là một loại hạnh phúc không dễ có được.
Loại cảm giác mất mà được này, cho dù nói như thế nào, Kiều Hân đều sẽ không hiểu.
Đêm đã khuya, dù là thành thị giống như Yến Kinh cũng khôi phục lại sự an tĩnh.
Xung quanh không có một chút âm thanh nào, bên trong phòng cấp cứu vô cùng an tĩnh, Kiều Hân dựa vào ghế, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Lâm Dật hai tay chống bên giường Lý Sở Hàm, đã ngủ được hơn nửa giờ.
Mấy ngày nay anh đều không nghỉ ngơi đầy đủ, thân thể của anh cũng đến cực hạn, cần nạp chút điện, dùng nó để làm dịu mệt mỏi thể xác tinh thần.
Ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ.
Trong giấc mơ, Lâm Dật mơ rất nhiều chuyện.
Mơ tới lúc mình và Kiều Hân đi tới bệnh viện Hoa Sơn báo danh, chính là cô ấy đến bộ phận nhân sự, đưa hai người đi nhận phòng.
Sau đó cô ấy bất chấp sự phản đối của nhiều người, để mình phẫu thuật cho Dương Nghiễm Hạ.
Tiếp sau đó, hai người cùng nhau đến trấn Bắc Kiều, lại cùng nhau ra biển du ngoạn, cùng nhau cầm đao thực hiện vô số ca phẫu thuật.
Dường như từ đầu đến cuối, cô luôn gánh chịu mệt nhọc, nhưng rất ôn nhu.
Nhưng thực chất bên trong luôn có chính kiến riêng, đối với chuyện mà mình kiên trì, nếu như không bỏ ra nổi mười phần chứng cứ để thuyết phục cô thì cô sẽ kiên trì theo suy nghĩ của mình.
Càng nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lâm Dật càng cảm thấy khó chịu.
Từ đầu đến cuối, cô đều không tranh không đoạt, cái gì cũng không cần, chỉ cần một môi trường an tĩnh để cho cô nghỉ lại, đã là niềm an ủi lớn lao của cả đời cô ấy rồi.
Trong cuộc sống của cô chỉ có hai thứ, học tập y học và đua xe.
Vô số luận văn y học, là bằng chứng chứng minh cô có giá trị ở trên thế giới này.
Mà chiếc Type-R màu đỏ kia chính là công cụ giúp cô chạy trốn thế giới này.
Khi lái chiếc xe này, có thể chạy thắng thời gian, rời bỏ bi thương.
Trong lúc ngủ mơ, Lâm Dật mơ thấy mình khóc đầy nước mắt.
Mơ thấy cô rời khỏi mình mà không nói một tiếng, cho dù mình gọi như thế nào đều như không nghe thấy. Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào mình, sau đó khoảng cách giữa hai người cứ thế xa dần.
Anh muốn đuổi theo, nhưng hai chân giống bị giữ lại, muốn tới gần, nhưng khoảng cách giữa hai người lại vô tình kéo xa.
Mặc cho bản thân anh có gọi thế nào đều không làm được chuyện gì cả.
Trong giấc mơ bất lực kia, anh làm sao cũng không ngăn được nước mắt.
Thế nhưng mà, ngay tại lúc anh gần như tuyệt vọng trong mơ, Lâm Dật bỗng nhiên cảm nhận được, có một đôi bàn tay dịu dàng đang vuốt ve mặt mình.
Cảm xúc mềm mại, nhẹ nhàng lại chân thực.
Chân thực giống như không phải là một giấc mơ...
Lâm Dật tỉnh dậy từ trong giấc mơ, phát hiện cảm xúc nhẹ nhàng vẫn không có biến mất.
Chỉ là có chút lạnh buốt.
Bỗng nhiên, anh nghiêng đầu nhìn qua, trong hốc mắt đầy nước mắt.
Anh nhìn thấy Lý Sở Hàm, đang dùng một ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn về phía mình.
Cho dù sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ lộn xộn, nhưng bên trong ánh mắt lại tràn ngập yêu thương, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống theo khóe mắt của cô.
Cô muốn nói chuyện, nhưng bởi vì quá mức suy yếu, thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng, cuối cùng lại không nói ra được một chữ nào.
Nhưng cô lại khóc nhiều hơn.
Bởi vì cô không biết nên dùng lời nói gì để biểu đạt tâm tình của mình.
Có thể nhìn thấy anh ấy một lần nữa, thật sự là quá tốt rồi.
Lâm Dật nắm tay của cô thật chặt, anh cũng giống vậy, không biết nên dùng lời nói gì để biểu đạt tâm tình của mình.
Có lẽ lúc này, đều không cần nói lời nào, cũng không cần làm gì cả, nước mắt chính là phương thức bày tỏ tốt nhất.
Là lời giải thích chính xác nhất cho việc anh yêu em.
Là minh chứng tốt nhất cho việc anh không thể nào mất đi em.