Tiếng khóc, đánh thức Kiều Hân đang ngủ say.
Khi cô thức dậy, nhìn thấy Lâm Dật lệ rơi đầy mặt thì tim nhảy tới cổ họng, cho là đã xảy ra chuyện không tốt.
Nhưng vừa quay đầu thì phát hiện, Lý Sở Hàm đã mở mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Dật, trong mắt tràn ngập yêu thương.
"Chị Lý, chị tỉnh rồi!"
Không giống với tiếng khóc kiềm nén thống khổ của Lâm Dật, tiếng khóc Kiều Hân kinh thiên động địa.
Đừng nói là phòng cấp cứu, dù là khắp cả tầng cũng có thể nghe thấy.
Lý Sở Hàm khó khăn, nhìn thấy Kiều Hân một tay mình chỉ dạy, ánh mắt vui mừng mà hoan hỉ.
Chỉ là cô quá yếu, căn bản không có cách nào nói chuyện, nhưng ánh mắt là không lừa được người.
Một lần nữa nhìn thấy Lâm Dật và Kiều Hân, có thể trở lại thế giới này một lần nữa, trong lòng của cô tràn đầy cảm kích.
"Được rồi, đừng khóc nữa, hai người nên ổn định lại tâm trạng một chút, lúc này, không thích hợp với sự dao động tâm trạng quá lớn." Lâm Dật an ủi.
Cho dù nói như vậy, nước mắt của ba người đều không ngăn nổi.
Bọn họ rất vui mừng, cao hứng đến mức cho rằng vui vẻ trên toàn thế giới này đều không bằng giây phút này.
"Xoa bóp giúp chị Lý của em một chút, đã vài ngày không động rồi, thân thể đều cứng lại."
"Ừm vâng."
Hai người cùng nhau giúp đỡ Lý Sở Hàm hoạt động gân cốt trên người.
Lý Sở Hàm cố gắng ngăn cản, nhưng bởi vì thân thể quá yếu, lại thêm thái độ mạnh mẽ của Lâm Dật nên cũng không có ngăn cản.
Cứ như vậy, hai người không biết mệt mỏi mà xoa bóp thân thể giúp đỡ Lý Sở Hàm, mãi cho đến hừng đông.
Hơn hơn bảy giờ sáng, lúc Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt mua xong bữa sáng, đi vào phòng cấp cứu.
Ngoài ý muốn nhìn thấy Lý Sở Hàm, không chỉ tỉnh lại, hơn nữa còn có thể làm chút động tác đơn giản, nhất thời cũng cảm thấy vui vẻ.
Giữa ba người cũng không có gặp nhau quá nhiều, nhưng hai người đều biết, Lý Sở Hàm quan trọng như thế nào đối với Lâm Dật.
Nếu như người phụ nữ này xảy ra chuyện, không biết Lâm Dật sẽ bị đả kích như thế nào nữa.
"Hiện tại tình huống thế nào rồi? Lúc nào thì có thể khôi phục?" Ninh Triệt ân cần hỏi.
"Bây giờ còn có chút yếu, dù sao cũng cần một tuần lễ mới có thể khôi phục lại tình huống bình thường." Lâm Dật Hân lên tiếng.
Tình trạng của Lý Sở Hàm không có gì nghiêm trọng, hơn nữa còn đã rửa ruột.
Hiện tại vẫn chưa thể hoạt động trên diện rộng, là bởi vì thân thể quá yếu.
Mấy ngày nay cần phải sắp xếp bồi bổ thêm cho cô.
Về phần những thứ này, có thể tìm ở chỗ Lục Bắc Thần.
Một nhân vật lớn như vậy, thuốc bổ trong nhà hẳn đều đã chất thành núi, ngu gì mà không lấy.
"Chỉ cần không có việc gì thì tốt."
Lâm Dật lấy cháo gạo qua, bỏ trứng gà vào trong chén, sau khi đập nát thì đút từng thìa cho Lý Sở Hàm.
Ăn càng nhiều đồ thì sẽ khôi phục càng nhanh, nhưng cũng phải chú ý tiết chế, chuyện gì cũng cần phải từ từ.
"Để Hân Hân làm là được rồi, anh đi nói chuyện với bọn họ đi, không cần phải để ý đến em." Lý Sở Hàm yếu ớt lên tiếng.
"Không có việc gì."
"Em đã không sao, không cần lo lắng cho em." Lý Sở Hàm nắm lấy tay Lâm Dật, ánh mắt ôn nhu.
Giờ phút này, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt mới hiểu được, vì sao trong lòng Lâm Dật, Lý Sở Hàm lại chiếm vị trí quan trọng như vậy.
Bởi vì cô ấy cho Lâm Dật sự ôn nhu trước nay chưa từng có.
"Anh Lâm, vẫn nên để em làm cho, anh không tỉ mỉ được như em." Kiều Hân cười hì hì tiếp nhận bát, Lâm Dật cũng không từ chối, đi tới trước mặt Ninh Triệt và Khưu Vũ Lạc.
"Cậu xử lý chuyện của bọn người Triệu Mặc thế nào rồi?" Ninh Triệt hỏi.
"Đi qua đánh cho bọn họ một trận, sau đó đuổi ra khỏi bệnh viện."
"Đánh một trận?" Ninh Triệt nghĩ một lúc, kinh ngạc nói: "Người cậu đánh không phải là bọn người Triệu Hà đó chứ?"
"Đương nhiên rồi, đám người Triệu Mặc đều bị tôi đánh gãy chân, lại bắt nạt bọn họ cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, Triệu Hà còn luôn giả trang với tôi, sau khi tát cho mấy bạt tay, thì tất cả đều trở nên thành thật hơn."
"Tôi bây giờ không phục ai chỉ bội phục cậu, ngay cả Triệu Hà cũng dám đánh."
"Dù sao hiện tại tôi là một người chết, bọn họ có mệt chết cũng không tìm thấy người ra tay là ai."
"Tôi thật sự bội phục người nghĩ ra biện pháp này, cậu bây giờ quả thực chính là kẻ ngoài vòng pháp luật, muốn làm cái gì thì làm cái đó." Ninh Triệt nói:
"Khưu tổ trưởng đã độc thân thời gian dài như vậy, đoán chừng cũng vô cùng tịch mịch. Cậu có thể nhân lúc cô ấy ngủ, đi tưới nước cho cô ấy một chút, cho dù báo cảnh sát thì cũng không tra được đến người cậu."
"Cô đứng đắn một chút, đừng có chuyện gì cũng đều kéo tôi vào." Khưu Vũ Lạc trợn trắng mắt nói.
"Tôi không phải cũng là vì tốt cho cô sao, mỗi ngày dùng ngón giữa, chẳng phải là mất công cắt sao."
Ánh mắt của Lâm Dật và Kiều Hân đồng loạt rơi xuống trên người Khưu Vũ Lạc.
"Không chỉ có ngón giữa, hình như cả ngón trỏ cũng không có móng tay..." Kiều Hân thử thăm dò.
Khưu Vũ Lạc: ...
"Chị Khưu, không được thì mua cái chạy bằng điện a, hiện tại xã hội đều rất thoải mái, nếu không sẽ không đảm bảo vệ sinh."
"Cô xem một chút, bác sĩ chuyên nghiệp đều lên tiếng, cô nên nghe bác sĩ." Ninh Triệt nói.
"Mau mau cút, cô cho rằng tôi giống như cô sao!"
Bởi vì Lý Sở Hàm đã khôi phục lại sự thanh tỉnh, bầu không khí của phòng cấp cứu lại trở nên náo nhiệt.
"Đúng rồi, bên phía tổ 4, Lục lão sắp xếp thế nào rồi?" Lâm Dật hỏi.
"Vẫn chưa có tin tức, nhưng trước mắt, chỉ sợ không giữ được tổ 4. Cho dù có người không có vấn đề, cũng sẽ không ủy thác trách nhiệm nữa, từ giờ trở đi, không cần suy nghĩ về chuyện của tổ 4 nữa, sắp trở thành lịch sử rồi."
"Gia tộc của các thành viên tổ 4 có phản ứng gì không?" Lâm Dật hỏi.
"Chúng tôi chưa thấy gì cả, bởi vì chính sách và biện pháp cụ thể còn chưa được đưa ra, bọn họ cũng không dám làm gì." Ninh Triệt nói:
"Nhưng tôi đoán, không bao lâu sau, hai mươi mấy gia tộc kia sẽ có phản ứng, có thể dự đoán trước rằng bọn họ sẽ không đi ra riêng rẽ, mà tất cả sẽ cùng làm khó dễ tại một khoảng thời gian nào đó."
"Cánh tay có thể vặn được bắp đùi sao."
Đây là chuyện mà Lâm Dật rất để ý, bởi vì sự cường đại của Lục Bắc Thần đã vượt quá tưởng tượng của mình, trận kết quả phân tranh cũng không dễ nói.
"Tất nhiên không thể, tại Trung Quốc, không ai có thể rung chuyển địa vị của Lục lão. Nhưng nếu như làm không cẩn thận, rất dễ khiến ngài ấy lui khỏi vị trí hàng hai."
Ninh Triệt suy tư vài giây đồng hồ rồi nói tiếp:
"Ở giữa quyền mưu luôn là một cái cân thăng bằng, phía trên cũng muốn cân nhắc lợi hại, mới có thể đưa ra quyết định chính xác nhất."
Ánh mắt Lâm Dật di chuyển lòng vòng, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Theo như tình huống trước mắt, Lục Bắc Thần đã sớm có ý kiến đối với tổ 4, chỉ là vẫn luôn không có hành động gì.
Dù sao bọn họ còn đang làm việc cho tổ 4.
Nói tóm lại, còn không có thói xấu gì lớn.
Nhưng Vương gia lại tự mình động thủ, Trần Quan Kiệt bắn súng phi pháp đằng sau lưng.
Dựa vào nguyên nhân này, Lục Bắc Thần không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa, dứt khoát động thủ vào lúc này.
Nếu như chờ một chút, đến sau khi ông ấy về hưu, tất nhiên là có thể giải quyết chuyện tổ 4, để cho đời tiếp theo thay ca, lưu lại một lữ đoàn Trung Vệ sạch sẽ.
Nhưng bây giờ, chuyện này lại xảy ra trước thời hạn, ảnh hưởng và biến cố mà nó mang đến cũng sẽ thay đổi lớn hơn.
Dù sao, một chiếc đũa có thể bị bẻ gãy rất dễ dàng, nhưng một bó đũa thì lại không dễ.
Đây là một cuộc đánh cược rất lớn.
Không thể nói trước được rằng ai có thể cười đến cuối cùng.
Cho dù ngài ấy là Lục Bắc Thần thì cũng giống vậy!