Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1898 - Chương 1896: Nên Thiêu Tròn Bảy Ngày.

Chương 1896: Nên Thiêu Tròn Bảy Ngày.
Chương 1896: Nên Thiêu Tròn Bảy Ngày.

"Tôi cảm thấy chúng ta không cần lo lắng về chuyện này." Khưu Vũ Lạc nói:

"Lấy năng lực của Lục lão, cảm thấy xử lý chuyện như vậy cũng không phải là nói chơi. Nếu không nhiều năm qua, ngài ấy cũng không có khả năng xuôi gió xuôi nước như này."

Ninh Triệt đồng ý với cách nói của Khưu Vũ Lạc, cô cũng nghĩ như vậy.

Trải qua thời gian dài, trong lòng của các cô, Lục Bắc Thần đều là một nhân vật mơ hồ, không ai có thể nhìn thấu.

Tuy động tĩnh của việc này rất lớn, nhưng hẳn là sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với ngài ấy.

Nhưng Lâm Dật lại không cho rằng như vậy.

Lấy năng lực của Lục Bắc Thần, nếu làm chuyện này từng bước tất nhiên là không có vấn đề.

Vấn đề nằm ở chỗ chuyện này xảy ra trước thời hạn, kế hoạch của ông ấy sẽ bị xáo trộn, không cho ông ấy cơ hội đánh tan từng người.

Chuyện này sẽ gia tăng tính nguy hiểm và sự không chắc chắn.

Ngoài ra, còn có một nhân tố bất an, khiến cho Lâm Dật không yên lòng.

Vương gia bị hủy diệt, đối với toàn bộ Yến Kinh thậm chí là toàn Trung Quốc mà nói, đều là một chuyện lớn kinh thiên động địa.

Dù sao cũng là gia tộc nằm trong top 5 tại Trung Quốc, phương thức chết không bình thường này rất dễ khiến cho người ta hoài nghi.

Nhưng đến bây giờ, lại không có một chút bọt nước nào, tất nhiên có công lao chu toàn của Lục Bắc Thần.

Không thể phủ nhận một điểm là, tất nhiên phải trả giá thật lớn, về phần là cái gì thì chỉ có Lục Bắc Thần biết.

Nói không chừng lãnh đạo tầng cao nhất đã cảm thấy không hài lòng với ngài ấy rồi.

Nếu như lần này, những gia tộc núp trong bóng tối kia cùng nhau làm khó dễ, tạo thành trùng kích, tất nhiên sẽ càng khó khăn hơn so với trong tưởng tượng của mình.

Chỉ số nguy hiểm cũng sẽ gia tăng thật lớn, đây không phải là dấu hiệu tốt.

Chỉ là bây giờ, trên các phương diện đều không có một chút động tĩnh nào, chuyện mà mình có thể làm chỉ có bí mật quan sát, không có cách nào làm quá nhiều chuyện.

"Chuyện này cứ đi một bước tính một bước đi, dù sao vẫn còn chưa lộ ra manh mối gì, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, không cần thiết phải quá lo lắng."

Hai người gật gật đầu, Ninh Triệt hỏi:

"Tình huống của Lý chủ nhiệm càng ngày càng tốt, cậu có tính toán gì cho tương lai chưa."

Đây là chuyện mà hai người bọn họ đều rất quan tâm, hiện tại thù đã báo, Lâm Dật ở lại Yến Kinh cũng không có ý nghĩa gì.

Cho nên hai người đều muốn biết, dự định tiếp theo của cậu.

Lâm Dật trầm mặc, đây là vấn đề mà anh vẫn luôn trốn tránh. Anh cũng không biết hiện tại, ngoại trừ Yến Kinh thì mình còn có thể đi đâu.

Lương Nhược Hư thì còn tốt, chỉ là có chút không biết làm sao để đối mặt với Kỷ Khuynh Nhan.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến cho anh không có một chút chuẩn bị nào, nhất định phải tìm được một lý do phù hợp, phương thức thích hợp rồi mới có thể trở về được.

"Qua một đoạn thời gian nữa rồi nói sau, mấy ngày nay tôi định đi Tứ Xuyên một chuyến. Chu Lương là bởi vì tôi mà chết, bất kể như thế nào, tôi đều muốn qua nhìn một chút."

Suy nghĩ của Lâm Dật nằm trong dự liệu của hai người.

Anh chính là một người như vậy, luôn luôn rất trọng tình trọng nghĩa.

"Đến lúc đó tôi sẽ đi chung với cậu." Khưu Vũ Lạc nói:

"Trước đó, tôi và Lưu lão đại từng đi một lần, có thể mang các người đi qua."

"Được rồi, chờ qua mấy ngày rồi lại nói, không vội."

"Vậy lúc nào xuất phát thì gọi điện thoại cho tôi."

"Được."

Hai người ở lại tại bệnh viện một hồi, sau đó đi về lữ đoàn Trung Vệ.

Lâm Dật xoay xoay lưng, nhìn Kiều Hân.

"Nhịn một đêm ở đây rồi, về khách sạn tắm rửa, ngủ một giấc rồi lại tới."

"Không có việc gì cả, em không mệt." Kiều Hân nói, rõ ràng là không muốn đi.

"Trên người đều có mùi, là một cô gái, sao lại không có chút ý thức vệ sinh nào vậy."

Kiều Hân tò mò ngửi ngửi trên người mình, "Em đã nhìn ra, anh chính là muốn đuổi em đi."

Tuy đang còn muốn ở lại với Lý Sở Hàm một hồi, nhưng Kiều Hân cũng biết, lúc này, mình không thể ở lại làm bóng đèn.

"Vậy em đi trước đây."

Sau khi thu dọn đơn giản một chút, Kiều Hân chào tạm biệt với hai người, vẻ mặt vui vẻ đi ra ngoài.

"Ngồi trên giường một lát đi, hiện tại đừng nhúc nhích, nếu không rất dễ để lại di chứng."

Lý Sở Hàm rất nghe lời, dưới sự nâng đỡ của Lâm Dật, chậm rãi chuyển vào trong chăn.

"Vừa rồi hoạt động một hồi lâu, anh giúp em thư giãn gân cốt, giai đoạn này cần phải chậm rãi khôi phục."

Lâm Dật đưa bàn tay tiến vào ổ chăn, giúp cô xoa bóp khớp nối và bắp thịt trên đùi.

Nhưng bởi vì nhiều ngày như vậy đều dựa vào thuốc dinh dưỡng để duy trì, dẫn đến Lý Sở Hàm gầy đi trông thấy, bắp thịt trên bàn chân đều đã lỏng.

Lý Sở Hàm nằm ở trên giường không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mắt.

Lâm Dật vô cùng chuyên chú, hy vọng có thể dùng phương thức như vậy, giúp Lý Sở Hàm thả lỏng thân thể, hi vọng cô có thể sớm ngày khôi phục.

Cho đến khi nghe thấy tiếng nước mắt rơi lã chã, mới phát hiện hai hàng nước mắt đang chảy xuống từ khóe mắt của cô.

"Đang tốt đẹp, khóc cái gì."

Lâm Dật lau nước mắt cho Lý Sở Hàm, "Anh không có chuyện, em cũng khôi phục, mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, khóc sướt mướt như này thì còn ra gì nữa."

Nhưng cho dù là như vậy, nước mắt của Lý Sở Hàm vẫn không ngừng được.

Cô chậm rãi nâng hai tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Dật, nhưng lại khóc càng thêm lợi hại.

Ngay cả chính cô cũng không biết, tại sao nhìn thấy Lâm Dật như này càng muốn khóc hơn.

Lâm Dật cũng nhẹ nhàng ôm lấy Lý Sở Hàm, nhẹ vỗ về phía sau lưng của cô.

Nhưng lần này, Lâm Dật không khuyên cô, mà lại ôn nhu nói:

"Khóc đi, phát tiết hết những chuyện không vui trong lòng ra ngoài. Tương lai còn có một đoạn đường rất dài cần đi, nếu như không có em bồi tiếp, anh sẽ rất tịch mịch."

Tiếng nức nở như bão, Lý Sở Hàm yếu ớt không có cách nào nói chuyện, nhưng nước mắt lại hữu dụng hơn so với bất kỳ lời nói nào.

Bởi vì em hiểu anh.

Anh trong mắt của em, em trong lòng của anh.

Thời gian dần trôi qua, tiếng nức nở của Lý Sở Hàm nhỏ đi rất nhiều, bởi vì cơ thế quá yếu nên đã ngủ thiếp đi trên đầu vai của Lâm Dật.

Lâm Dật sắp xếp cho cô cẩn thận, lặng lẽ đi ra khỏi phòng cấp cứu, tránh ảnh hưởng cô nghỉ ngơi.

Dựa theo tình huống này, buổi tối là có thể ra khỏi đây, trở lại phòng bệnh cao cấp.

Reng reng reng _

Lâm Dật đang hoạt động xương cốt tại hành lang, bỗng nhận được điện thoại của Tống Kim Dân.

"Cậu ở chỗ nào?"

"Hiệp Hòa." Lâm Dật trả lời, "Làm sao vậy, có việc?"

"Cho tôi cái địa điểm cụ thể, tôi đi qua tìm cậu."

Rất nhanh, Lâm Dật đã gửi địa chỉ cụ thể qua cho Tống Kim Dân, không đến một tiếng sau, người đã đi tới một cách tiêu sái tự nhiên.

Lần này gặp lại Tống Kim Dân, quần áo trên người anh đã gọn gàng hơn không ít.

Không giống như lần tại Dubai, ăn mặc không khác gì một tên lang thang, chẳng trách Ninh Triệt lại nói anh là nam điểu ti.

Lâm Dật rất chờ mong Tống Kim Dân, anh không hiểu rõ về chuyện bên Trung Hải và Quảng Châu, chỉ có thể nghe ngóng một ít từ anh ấy.

"Sao anh lại còn đến đây."

"Chuyện bên phía Quảng Châu đều đã xử lý xong, nên tôi liền trở lại."

"Lúc này đã qua một tuần lễ, chính là thời gian chôn cất, cần làm lâu như vậy sao? Thế nào, tìm người siêu độ cho tôi sao."

"Người Trung Quốc các người không phải có câu thiêu tròn bảy ngày sao, mọi người cũng không vội đi, ở lại Quảng Châu thiêu tròn bảy ngày cho cậu."

Ngạch... Thiêu tròn bảy ngày, cảm giác nghi thức này đúng là rất mạnh.

Bình Luận (0)
Comment