Tống Kim Dân lấy ra hai điếu thuốc, đưa cho Lâm Dật một điếu, người kia thuận thế nhận lấy.
"Tình huống bên phía Quảng Châu thế nào rồi?" Lâm Dật hỏi chuyện mà mình muốn biết.
"Sau khi chôn cất cậu, mẹ nuôi của cậu đã nhập viện rồi. Trước khi tôi đi, nghe nói trạng thái đã ổn định, nhưng còn phải qua một thời gian ngắn nữa mới có thể xuất viện."
Lâm Dật yên lặng hút thuốc, hút liên tục mấy hơi.
"Những người khác còn tốt, cha nuôi của cậu coi như kiên cường, đang còn chống đỡ cô nhi viện, không có vấn đề gì lớn." Tống Kim Dân nói:
"Mẹ ruột tôi không có sao chứ."
"Không có việc gì, hôm qua còn đi dạo phố nữa nha, nhưng hình như là lén đi."
"A? Dạo phố? Mua áo liệm cho tôi sao?"
"Bà ấy đi cùng Milla, Monica, mua cho mình mấy chiếc váy."
"Không phải chứ, tôi đã chết, bà ấy còn có tâm tư đi dạo phố?"
"Bà ấy biết cậu không chết."
"Ừm hả? Làm sao mà biết được?"
"Ngày chôn cất cậu, mấy người phụ nữ ở cô nhi viện than khóc không thôi. Cha cậu ngại phiền, liền mang theo mấy người chúng tôi đi ra ngoài uống rượu, không thể không nói, lẩu và thịt cừu nướng Trung Quốc của các người đúng là không tệ."
"Ngừng ngừng ngừng, nói điểm chính."
"Trọng điểm chính là, lúc chúng tôi đang ăn đến vui vẻ, bị mẹ cậu biết. Bà ấy tới xốc bàn của chúng tôi lên, còn mắng cả cha cậu, thiếu chút nữa đã muốn ly hôn. Nhưng mà, cha cậu không có cách nào khác, đành phải nói chân tướng cho bà ấy biết."
Khóe miệng Lâm Dật co giật, không nghĩ tới sẽ lấy phương thức máu chó như thế để nói về tình huống của mình.
"Sau đó thì sao, những người khác thế nào?"
"Cậu hẳn phải biết người phụ nữ tên là Lương Nhược Hư đúng không."
Tống Kim Dân giẫm tắt đầu thuốc lá trên tay, sau đó lại đốt một điếu mới.
"Sau khi thiêu bảy ngày, cô ấy đã về Yến kinh, trạng thái không phải là tốt, nhưng cũng không quá kém, đã tiếp nhận sự thật này."
"Kỷ Khuynh Nhan thì sao." Lâm Dật chép miệng, hỏi.
"Cũng như thế, dù sao cũng là người chết, trạng thái sao có thể tốt được. Mẹ cậu vẫn luôn bồi cô ấy."
"Mẹ tôi bồi tiếp sao?"
"Còn không phải do mấy chuyện kia của cậu bị khui ra ngoài ánh sáng, mẹ cậu phải thu dọn phía sau cho cậu đó."
"Không phải là đang làm công tác tư tưởng cho Kỷ Khuynh Nhan đó chứ?"
"Không sai biệt lắm chính là ý này." Tống Kim Dân hút thuốc, nói:
"Nếu như tôi có một người mẹ tốt như vậy, năm đó cũng không đến mức làm lưu manh, cũng không thể lăn lộn cùng một chỗ với cha cậu. Mỗi ngày đầu đều dừng ở dây lưng quần, có thể sống tới khi nào cũng không biết."
"Đừng nói mấy thứ này nữa, lát nữa tôi sẽ sắp xếp đại bảo kiếm cho anh."
"Nhân phẩm của cha cậu không được tốt lắm, nhưng người làm con trai như cậu cũng không tệ."
Hai tay Lâm Dật gối sau đầu, anh vốn dĩ còn rất lo lắng chuyện bên phía Trung Hải và Quảng Châu, hiện tại xem ra dường như đều rất tốt, không có vấn đề gì lớn, còn chưa xuất hiện chuyện không thể khống chế.
Hiện tại người duy nhất khiến cho Lâm Dật lo lắng chính là Vương Oánh.
Tin tức liên quan tới chuyện mình tử vong đều đã lưu truyền đến trên mạng, chỉ cần cô nghe ngóng là có thể biết được.
Cũng không biết hiện tại thế nào rồi.
Chỉ cần là đừng giống với Lý Sở Hàm là được rồi.
"Đúng rồi, còn có một chuyện muốn thương lượng với anh."
"Cậu nói chuyện khoáng thạch?"
Lâm Dật gật gật đầu, "Trên đường chúng tôi đến Chepopur, gặp phải nhóm người tại Dubai, khoáng thạch đã bị mang đi."
Tống Kim Dân lại đốt điếu thuốc, chép miệng, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm.
"Sau này, lúc hành động nhớ cẩn thận một chút, mặc dù không có mười phần chứng cứ, nhưng bản năng nói cho tôi biết, đó là một tổ chức rất nguy hiểm. Tôi tin là cậu cũng có thể phát hiện ra."
"Đúng vậy."
Trước lúc này, Lâm Dật cũng không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cho đến khi hành động lần này thất bại, mới khiến cho anh sâu sắc ý thức được sự khủng bố của tổ chức này.
Hễ là nơi có khoáng thạch ẩn hiện, người áo đen nhất định sẽ xuất hiện!
Loại năng lực tình báo cường đại này, thật không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Có thể làm được điểm này, đủ để chứng minh tổ chức này đã mạnh đến một độ cao mà mình không cách nào chạm đến.
"Anh cảm thấy có thể là tổ chức nào?"
"Mammon."
"Cái này tựa như là ác ma bên trong Thánh Kinh."
"Đúng là có ý nghĩa như này." Tống Kim Dân nói:
"Chúng tôi cũng không hiểu rõ lắm về tổ chức này, chỉ biết là một tổ chức rất tà ác, có thể dùng từ không có nhân tính để hình dung."
"Có thể nói cụ thể một chút hay không?"
Tống Kim Dân trầm tư một lát, "Thật ra cũng giống với chúng tôi và các tổ chức khác ở biên giới. Tuy đều không phải là người tốt lành gì, nhưng đều có chút nhân tính, lúc xảy ra giao chiến sẽ cố gắng tránh đi nơi nhiều người, chỉ cần điều kiện cho phép, sẽ không động thủ đối với phụ nữ người già và trẻ con. Nhưng tổ chức này lại không giống, trong mắt bọn họ chỉ có nhiệm vụ, không có nhân tính."
"Nhưng có một điểm rất kỳ quái, bọn họ dường như vô cùng hứng thú đối với khoáng thạch."
Lâm Dật sớm đã phát hiện ra điểm nảy.
Mục tiêu cuối cùng của những tổ chức biên giới có thể gọi tên trên toàn thế giới kia đều là khoáng thạch, chỉ là có chỗ khác nhau.
Giống như lần này, trên tay của mình, nắm giữ 10 kg khoáng thạch, hấp dẫn hơn hai mươi tổ chức tiến về Panama.
Nhưng tổ chức mà cha mình lãnh đạo lại hoàn toàn không có coi trọng, nếu không thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Đây là chuyện rất bình thường, giống như một đứa bé ôm 10 kg vàng, đi lại trên đường cái, mỗi người đều sẽ ngấp nghé.
Nhưng những người ngấp nghé số vàng này có lẽ chỉ là chút lưu manh bình thường, kẻ có tiền chân chính sẽ không coi trọng, giống như người của cha mình.
10 kg khoáng thạch, đối với bọn họ mà nói có lẽ cũng chỉ như mưa bụi.
Nhưng tổ chức gọi là Mammon này lại rất khác thường.
Dựa theo lý do mà Tống Kim Dân đưa ra, quy mô của bọn họ hẳn không khác của cha mình là bao. Nhưng mỗi một lần xuất hiện khoáng thạch, cho dù có bao nhiêu thì người của bọn họ đều sẽ xuất hiện.
Thật giống như ông chủ Mã của Xí Nga, sẽ không đi chợ để mặc cả món lời cực nhỏ.
Nhìn thế nào đều có chút không hợp với lẽ thường.
"Bởi vì mục đích của bọn họ không giống với người khác." Tống Kim Dân nói:
"Phần lớn mọi người sau khi lấy được khoáng thạch, sẽ đổi lấy tài phú kếch xù và vũ khí. Nhưng tổ chức Mammon lại không giống, nghe nói trong trụ sở của bọn họ, đang làm nhiều loại thí nghiệm. Chúng tôi cũng không biết, bọn họ cụ thể đang thí nghiệm cái gì. Nhưng căn cứ theo phân tích của một số tình báo đáng tin, nếu như những thí nghiệm này thành công, vô cùng có khả năng thay đổi bố cục thế giới."
Lâm Dật kinh hãi đến chảy cả mồ hôi lạnh.
Hiện nay bố cục của thế giới cơ bản đều đã ổn định, muốn thay đổi cũng không phải là chuyện dễ dàng.
"Chẳng lẽ người của toàn thế giới, thậm chí bao gồm nước Mỹ cũng không biết bọn họ đang làm cái gì sao?"
Tống Kim Dân gảy khói thuốc, "Đương nhiên, đừng nói là biết bọn họ đang làm cái gì, cho dù khu vực của bọn họ ở đâu cũng không biết. Nếu không thì cái tổ chức này, cũng không có khả năng giữ được lâu như vậy."
"Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà toàn thế giới đều bổ nhào vào khoáng thạch sao?"