"Có thể nói như vậy, bởi vì tác dụng chân chính của khoáng thạch còn chưa được kích phát ra. Nhưng giới khoa học đã phổ biến được đáp án, một khi khoáng thạch bị lợi dụng, quả thực có thể thay đổi bố cục của thế giới này."
Tống Kim Dân nói:
"Cho dù là hiện tại, một quốc gia nhỏ không ai để mắt tới nhưng một khi đột phá kỹ thuật này, sẽ có khả năng nhảy lên trở thành siêu cường quốc trên thế giới. Mà đây cũng là nguyên nhân khiến cho tất cả mọi người đều rung động vì nó."
"Theo tôi được biết, đặc điểm lớn nhất của khoáng thạch Buss là có thể phóng xuất ra nồng độ oxi siêu cao, dựa vào điểm này, thật sự có thể có tác dụng lớn như vậy sao?"
"Cậu đánh giá thấp sức ảnh hưởng của khoa học rồi, dựa vào điểm này thôi cũng đủ để thay đổi toàn thế giới." Tống Kim Dân nói:
"Bởi vì nó không chỉ có thể dùng để chế tạo vũ khí tinh vi, còn có rất nhiều tác dụng khác. Nhưng mà tôi cũng không biết cụ thể, nhưng mà tôi hi vọng, khoáng thạch có thể đẩy mạnh sự phát triển của ngành nghề tắm rửa."
Lâm Dật rơi vào trầm mặc, bởi vì có rất nhiều phương thức để thay đổi thế giới.
Tài phú có thể thay đổi thế giới.
Khoa học kỹ thuật có thể thay đổi thế giới.
Vũ khí cũng có thể thay đổi thế giới.
Nghèo khó, đói khát, chiến tranh, virus. . .
Tất cả những thứ này đều có năng lực thay đổi thế giới, nhưng không ai có thể nói rõ rốt cuộc là loại nào.
"Lúc các người ở trên đảo, có gặp được người của bọn họ không?"
"Có gặp qua một vài lần, nhưng đều không giao thủ chính diện." Tống Kim Dân nói:
"Trên thực tế, tình huống khi gặp phải bọn họ ở trên đảo không khác với tình huống của cậu là bao. Bọn họ có hệ thống tình báo cường đại, mỗi một lần đều có thể cướp được khoáng thạch đi trước khi chúng tôi đuổi tới."
"Nhưng có lúc, chúng tôi cũng sẽ chiếm được tiên cơ, bọn họ cũng không dám thò đầu ra. Nếu như bị tổ chức nhỏ còn lại nhanh chân đến trước, bọn họ sẽ dùng thủ đoạn mạnh mẽ để cướp khoáng thạch đi. Tóm lại không sai biệt lắm chính là con đường này, gặp phải kẻ địch không thể chắc thắng thì sẽ không dễ dàng động thủ. Nhưng một khi đã động thủ, đều sẽ dọn sách mục tiêu trong thời gian cực ngắn, cho nên cho tới bây giờ, bọn họ đều không để lại bất kỳ tin tức gì."
"Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có ai thành công bắt được tù binh sao?"
"Lúc mà bản thân bọn họ không có cách nào chạy trốn, sẽ dùng phương thức tự sát để kết thúc sinh mệnh của mình, giống như nhóm người mà trước đó gặp tại Dubai."
"Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, tổ chức Mammon này chưa một lần từng thất thủ sao?"
"Cũng có mấy lần." Tống Kim Dân nói:
"Nhưng tình báo là năng lực đáng tự hào nhất của bọn họ, một khi phát hiện thành viên của tổ chức bị bắt, mà còn không có tự sát, sẽ không tiếc trả giá để hủy diệt."
"Cái gọi là không tiếc trả giá để hủy diệt?"
Tống Kim Dân sờ túi, lại lấy ra một gói thuốc lá, tự mình đốt một điếu.
"Lấy cho cậu một ví dụ này, nếu như chúng tôi phát hiện ra khoáng thạch trước, bọn họ không dám động thủ, chỉ nhìn chúng tôi đưa đồ vật đi. Nhưng nếu như chúng tôi bắt người của bọn họ làm tù binh thì sẽ không tiếc bất cứ giá nào, cho dù là đánh đến anh chết tôi sống, cũng sẽ đánh chết mục tiêu."
"Đương nhiên, giữa chúng tôi chưa từng xảy ra xung đột. Nhưng mà đúng như cậu nói, mấy năm trước, quả thực có một tổ chức rất lợi hại thành công bắt được một thành viên của Mammon, không cho đối phương cơ hội tự sát. Sau đó, tổ chức đó phải nhận lấy sự trả thù điên cuồng của Mammon. Vì để cho đối phương ngừng bắn, tổ chức kia bất đắc dĩ phải đem tù binh ra, đánh chết trước mặt mọi người, mới ổn định lại cục diện lúc đó."
"Nhìn như vậy, khả năng mà bọn họ bị bại lộ dường như là cực kỳ bé nhỏ."
Tổ chức Mammon này, sẽ không đối đầu với tổ chức cường đại, đương nhiên cũng không có khả năng bị bắt.
Hơn nữa lúc đối mặt với kẻ yếu hơn, cho dù bị bắt, cũng có thể sử dụng vũ khí cường đại của bản thân để bức đối phương chịu thua.
Tuy có chút cẩu thả, nhưng không thể không nói là một cơ hội phát triển tốt.
"Đây không giống với phong cách hành động của một tổ chức lớn mạnh."
"Đúng vậy, bọn họ thống nhất giáo lý và tín điều khắc nghiệt, chính là yên lặng phát triển trong bóng tối, chờ một ngày nào đó, gáy một tiếng khiến ai nấy đều kinh ngạc."
"Có bao nhiêu người biết đến tin tức này?"
"Tính cả chúng ta thì không quá ba." Tống Kim Dân nói:
"Hơn nữa, người biết việc này đều thuộc tổ chức biên giới như chúng tôi. Nhưng gì mà tôi vừa mới nói cho cậu, cũng là điều mà chúng tôi phân tích ra được, cho nên lúc thi hành nhiệm vụ ở trên đảo, chúng tôi đều sẽ âm thầm chú ý đến chuyện này."
"Là sợ bọn họ lật ngược thế cờ sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi cũng là dân liều mạng, chờ khi kiếm đủ tiền thì sẽ tìm nơi dưỡng lão. Nhưng đám người này thì hay rồi, lại muốn chiếm lĩnh thế giới, cho nên phải phòng bị."
"Tôi còn muốn hỏi một chút, tại sao anh lại biết, bọn họ muốn thay đổi thế giới? Có căn cứ gì không?" Lâm Dật nói:
"Mặc dù bọn họ rất nhiệt tình đối với khoáng thạch, nhưng đưa ra quan điểm như này, hẳn là không có bằng chứng gì đúng không."
"Nếu không tại sao nói không nên giao tiếp với mấy người được đi học như cậu đây. Đây đều là phán đoán của chúng tôi, còn cậu lại muốn tôi đưa ra chứng cứ." Tống Kim Dân nói:
"Cậu biết giác quan thứ sáu không?"
"Tôi biết chiều không gian thứ bảy."
"Tôi không biết cái này, chưa bao giờ thấy qua."
"Mẹ nó, tôi cũng chưa từng dùng qua."
"Cậu không cần phải truy vấn ngọn nguồn của chuyện này. Tôi nói cho cậu những chuyện kia, đều là kết quả từ phán đoán. Cậu có thể không coi là thật, nhưng nhất định phải ghi ở trong lòng." Tống Kim Dân nói:
"Nếu như ngay cả bản lĩnh này đều không có, chúng tôi cũng không sống tới hôm nay."
Lâm Dật lấy một điếu thuốc, châm lửa, yên lặng hút một hồi.
Anh tin vào cái gọi là giác quan thứ sáu này.
Bởi vì anh cũng có nhiều lần đưa ra phán đoán với sự vật xung quanh dưới tình huống không có chứng cứ rõ ràng.
Anh tin tưởng, Tống Kim Dân nhất định cũng có loại năng lực này, thậm chí còn mạnh hơn chính mình.
Cho nên, dự cảm của anh là, Tống Kim Dân khả năng không có nói thật với mình.
Thứ mà anh ấy biết có lẽ còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của mình.
Chỉ là không muốn nói với mình mà thôi.
Nhưng miệng của người này rất chặt, đoán chừng dù có mời anh ấy đến đại bảo kiếm, đều sẽ không nói cho chính mình.
"Nghĩ gì thế, cả nửa ngày đều không nói lời nào."
"Tôi đang nghĩ tại sao anh lại đến đây, những người khác đâu?"
"Cha cậu đi trước, những người khác cũng lần lượt rút lui." Tống Kim Dân nói:
"Tôi đến tìm cậu, là chuẩn bị làm mấy lần đại bảo kiếm, phục vụ trên đảo quá kém, không cách nào so sánh được với trong nước."
"Tôi biết mà, anh tới tìm tôi nhất định là có mưu đồ." Lâm Dật nói:
"Nhưng mà cứ từ từ đã, gần đây thực sự không có thời gian đi."
"Người đã không có việc gì rồi, cậu còn ở lại đây mỗi ngày làm gì."
"Vẫn còn có chuyện khác nữa." Lâm Dật nói:
"Bên phía cô ấy đã không cần tôi phải lo lắng nữa, tôi định dành thời gian đi Tứ Xuyên một chuyến, tặng bó hoa cho chiến hữu của tôi, sau đó lại đi tìm Hắc Xà tính sổ."
"Tôi vốn dĩ định giúp cậu xử lý chuyện Hắc Xà. Nhưng nếu như cậu muốn tự mình đi, tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng mà có thể cung cấp cho cậu chút tin tức."
Ánh mắt của Lâm Dật di chuyển lòng vòng, "Anh có thể không đi xử lý chuyện Hắc Xà, nhưng phải đi Tứ Xuyên với tôi một chuyến."