Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1901 - Chương 1899: Kế Hoạch Nhỏ Của Lâm Dật.

Chương 1899: Kế Hoạch Nhỏ Của Lâm Dật.
Chương 1899: Kế Hoạch Nhỏ Của Lâm Dật.

"Cậu không phải là bắt tôi đến làm cu li đó chứ." Tống Kim Dân nói.

"Cũng đừng nói như vậy, có thể dùng đến anh hay không còn chưa chắc chắn đâu." Lâm Dật nói:

"Hơn nữa, anh đang làm thuê cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ bảo ông ấy cho anh thêm nhiều tiền lương, không để cho anh bận việc không công đâu."

"Đừng nhắc đến cha cậu nữa, lúc chúng tôi đi ăn lẩu và thịt nướng, mẹ cậu xốc bàn lên, cuối cùng đều là tôi bồi thường tổn thất."

"Ngạch..."

Lâm Dật cảm thấy thật sự là làm khó bọn họ rồi.

"Cho nên tôi cảm thấy, cậu mạnh hơn cha cậu một chút, ít nhất lúc đi đại bảo kiếm còn biết chủ động trả tiền, điểm này khiến tôi rất vui mừng."

"Nếu như anh đã nói như vậy, tôi cũng không có cảm giác tội lỗi nữa." Lâm Dật nói: "Chuẩn bị một chút, có khả năng xuất phát trong mấy ngày này."

"Là đi giết người sao?"

"Không có máu me như vậy, nhưng nếu như gặp phải kẻ không nghe lời, nhất định phải gõ một cái."

"Tôi biết là không có chuyện gì tốt mà." Tống Kim Dân đứng dậy xoay xoay lưng, "Tôi đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, cậu có việc thì cứ gọi điện thoại cho tôi."

"Được."

Sau khi lên tiếng chào hỏi, hai người tự mình rời đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước, đã thấy Tống Kim Dân quay đầu nói:

"Đưa thẻ hội viên đại bảo kiếm của cậu cho tôi sử dụng."

"Mẹ nó!"

Sau khi ném thẻ hội viên cho Tống Kim Dân, Lâm Dật cầm điện thoại di động, mua cho Lý Sở Hàm vài thứ. Tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, rất phù hợp dùng để bồi bổ thân thể.

Sau khi giải quyết toàn bộ, anh mới trở lại phòng cấp cứu, phát hiện Lý Sở Hàm đã tỉnh.

"Sao lại không ngủ thêm một lát." Lâm Dật đi qua. nói.

"Không ngủ được."

Trên mặt Lý Sở Hàm hiện lên vẻ tươi cười, khí sắc đã tốt hơn nhiều.

"Anh mua ít đồ, lát nữa sẽ đưa tới."

"Em vẫn chưa đói."

Lý Sở Hàm nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Dật, vô cùng ôn nhu.

Dưới cái nhìn của cô, có thể nhìn thấy Lâm Dật lần nữa, chính là chuyện vui vẻ nhất trên thế giới này.

Cô quá cao hứng, cho nên không ngủ được.

Lý Sở Hàm nhẹ nhàng tựa lên vai Lâm Dật, đối với cô mà nói, giờ phút này chính là lúc hạnh phúc nhất.

Khoảng nửa giờ sau, đồ mà Lâm Dật đặt đã được đưa tới.

Khẩu vị của Lý Sở Hàm đã tốt hơn nhiều so với buổi sáng, ăn hơn phân nửa bát.

Lúc chiều, dưới sự sắp xếp của Lâm Dật, còn xuống đất đi lại, trạng thái càng ngày càng tốt.

Vào ban đêm, sau khi Kiều Hân đến, Lâm Dật bảo bệnh viện chuyển Lý Sở Hàm đến phòng bệnh cao cấp.

So với phòng cấp cứu, nơi này rộng rãi hơn, tầm mắt cũng khoáng đạt hơn nhiều.

Muộn một chút, Lâm Dật lại đặt trước đồ đại bổ, khí sắc của Lý Sở Hàm cũng càng ngày càng tốt.

Trước lúc trời tối, hai người còn đẩy Lý Sở Hàm ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành một chút, trạng thái cả người lại càng thêm tốt.

Dựa theo phương pháp này, không đến một tuần lễ thì đã có thể xuất viện.

"Nếu như anh có chuyện phải bận rộn thì đi mau lên, có Hân Hân ở đây cùng em là được rồi." Lúc lên tầng, Lý Sở Hàm nhỏ giọng nói.

"Không có việc gì, anh ở lại cùng em mấy ngày."

"Thật sự không cần." Lý Sở Hàm ôn nhu nói:

"Em chính là bác sĩ, hiểu rất rõ tình trạng của mình, chỉ cần từ từ khôi phục là được rồi. Chờ sau khi anh hết bận thì em đã có thể xuất viện."

"Đúng vậy, anh Lâm không cần quá lo lắng, có em ở đây trông chừng chị Lý, không có vấn đề gì đâu."

"Vậy được rồi, ngày mai anh sẽ sắp xếp một chút."

Việc nhỏ như vậy, Lâm Dật cũng không xoắn xuýt quá nhiều.

Vào ban đêm, Lâm Dật gọi Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt ra ngoài, sau đó tìm được một quầy hàng lớn, chuẩn bị uống một chút.

"Chuyện liên quan tới việc cậu không chết, cậu định lúc nào sẽ công bố ra ngoài?" Khưu Vũ Lạc hỏi:

"Cũng không thể cứ lấy thân phận người chết để làm việc được."

"Thuận theo tự nhiên đi." Lâm Dật nói:

"Nếu không hiện tại, một người nhìn thấy lại hỏi tại sao tôi lại không chết, thực sự lười giải thích. Dù sao một ngày nào đó, tin tức tôi không chết sẽ từ từ truyền ra, mọi người sẽ dần tiếp nhận chuyện này. Tôi sẽ từ từ xuất hiện, cũng đỡ việc người khác hỏi tôi về vấn đề này."

Lâm Dật cũng không quá để ý đến tin tức liên quan đến sự sống chết của mình.

Chỉ cần bạn bè người thân bên cạnh mình không có gì đáng ngại, thì mình đã thỏa mãn rồi.

Mà tin tức này, đã được xác định từ chỗ của Tống Kim Dân, cho nên lúc nào công bố tin tức mình còn sống cũng không sao cả.

"Đây cũng là một biện pháp." Ninh Triệt lẩm bẩm một câu, "Cậu dự định khi nào sẽ đi Tứ Xuyên?"

Lâm Dật uống ngụm bia, nói:

"Nhất định phải là càng nhanh càng tốt, nhưng có một số việc, cần các người điều tra giúp tôi một chút."

"Nói thẳng là được rồi, che che giấu giấu làm gì."

"Giúp tôi điều tra một chút, lần này tổ 4 điều động về bao nhiêu người. Tôi cần toàn bộ tin tức của bọn họ, hơn nữa càng kỹ càng tốt."

Chén rượu của hai người đồng thời ngừng lại giữa không trung, bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm không rõ.

"Đang còn tốt, cậu nghe ngóng những thứ làm gì?"

Hai người đều biết, những tin tức này có ý nghĩa như thế nào, cũng không muốn để Lâm Dật biết.

"Không làm gì cả, giúp tôi tìm đủ tư liệu là được rồi." Lâm Dật uống cạn sạch bia trong ly, "Lúc nào làm xong thì lúc đó sẽ xuất phát."

"Chuyện này đơn giản, tôi đến chỗ Lưu lão đại copy một phần là được."

"Cô cẩn thận một chút, mỗi một phần tư liệu thành viên của lữ đoàn Trung Vệ đều là tuyệt mật, nếu như bị phát hiện, cô nhất định sẽ bị xử lý." Khưu Vũ Lạc nhắc nhở.

"Tôi nói là Lâm Dật bảo, Lưu lão đại cũng không phạt đến tôi."

"Đúng, có chuyện gì, các người cứ đẩy hết sang người tôi. Các người nói chuyện là được, nồi cứ để tôi đội nồi." Lâm Dật cười ha hả.

"Nhưng tôi rất tò mò, cậu muốn những thứ này làm gì? Chẳng là cậu muốn đối phó với bọn họ trong bóng tối, để giảm bớt áp lực cho Lục lão sao?"

"Tôi nào có năng lực lớn như vậy, chỉ là tùy tiện làm một chút. Các người đừng nghe gió ra mưa nữa, làm theo lời tôi nói là được rồi."

"Giao cho tôi là được." Ninh Triệt thoải mái đáp ứng, sau đó dùng bả vai đụng Lâm Dật một chút, nhướng mày nói:

"Tình huống của cậu thế nào rồi, bị thương nặng như vậy, hiện tại vẫn đang khôi phục sao."

"Tất nhiên rồi, chuyện này còn phải nói sao." Lâm Dật cắn một miếng thận nướng, nói: "Cô nhìn tôi hiện tại, giống như có chuyện gì không."

"Vậy chỗ kia không có bị thương chứ?"

Phốc _ _

Lâm Dật thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài.

"Ăn thì lo ăn đi, đừng có mà lái xe."

"Tôi đây không phải là đang quan tâm đến cậu sao." Ninh Triệt nói:

"Cậu nhìn đồ hôm nay mà tôi đã gọi xem, thận, rau hẹ, hàu sống, đều là đồ đại bổ. Tôi còn bảo bọn họ không bỏ rau thơm vào trong hải sản, thấy tôi quan tâm cậu nhiều chưa."

Khưu Vũ Lạc trợn mắt nhìn Ninh Triệt một chút, "Tôi thấy cô chính là muốn thử."

"Ai ai ai, cũng đừng nói như vậy." Ninh Triệt nói ra: "Đương nhiên muốn, nếu như có cơ hội này, đúng thật là không tệ."

Sau khi cơm nước xong xuôi, ba người chia làm hai nhóm.

Khưu Vũ Lạc về nhà phòng không gối chiếc, Ninh Triệt đi theo Lâm Dật.

Đi kéo GDP của ngành kinh doanh khách sạn và ngành nghề sinh sản.

Bình Luận (0)
Comment