Sáng sớm hôm sau, hai người cùng ăn sáng tại khách sạn, sau đó Ninh Triệt trở lại lữ đoàn Trung Vệ, chuẩn bị giúp Lâm Dật làm việc.
Lâm Dật thì mua chút bữa sáng, đưa qua cho Lý Sở Hàm và Kiều Hân.
Trạng thái của Lý Sở Hàm càng ngày càng tốt, lúc anh đến, đã có thể tự mình ngồi.
"Anh Lâm, anh không phải là có chuyện muốn đi xử lý sao." Sau khi nhận bữa sáng, Kiều Hân hỏi.
"Còn có chút công việc cần làm, ngày mai sẽ đi."
"Ừ ừ."
Một ngày này, Lâm Dật không đi đâu cả, ở lại bệnh viện cùng với Lý Sở Hàm.
Bởi vì mỗi ngày đều mang đồ đại bổ cho Lý Sở Hàm, cho nên hiệu quả khôi phục nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Hôm nay lúc xuống tầng, đã không cần dùng xe lăn, nhưng còn cần có người dìu, chậm rãi đi.
Nhưng mà Lâm Dật không định bồi bổ nữa, nếu không dinh dưỡng thân thể sẽ không cân đối, cứ tiếp tục như vậy sẽ bị chảy máu mũi.
Khoảng hơn 5h chiều, Ninh Triệt gọi điện thoại tới, nói cho anh biết đã lấy được tư liệu, sau đó gửi qua email cho anh.
Trong tư liệu mà Ninh Triệt gửi tới, Lâm Dật phát hiện một chuyện rất thú vị.
Người của tổ 4 lữ đoàn Trung Vệ, có hai người ở Tứ Xuyên.
Trong đó có một người thuộc gia tộc họ Ngụy, tên là Ngụy Dụ Long, một người khác họ Chu, chính là Chu Tuấn Trì bị mình đánh cho một trận vào mấy ngày trước.
Hai người này đều là thành viên của tổ 4.
Lâm Dật chép miệng, chuyện này mẹ nó có phải là quá trùng hợp rồi hay không.
Sau đó, Lâm Dật lại nhìn tin tức của hai người một chút.
Phát hiện công ty của hai gia tộc này cũng không tính là đứng đầu tại Tứ Xuyên.
Giá trị thị trường của Ngụy gia xếp thứ chín tại Tứ Xuyên, giá trị thị trường của công ty Chu gia xếp thứ mười hai.
Tại Tứ Xuyên cũng chỉ có cái đức hạnh này, như vậy nhìn ra cả nước thì lại càng không ra gì.
Xem xét lại giá trị thị trường của Chu gia xếp tới thứ sáu tại Tứ Xuyên.
Cao hơn bọn họ không ít, nhưng chuyện này đều không tính là gì.
Tại quốc gia như Trung Quốc, đơn thuần có tiền là không được.
Quyền lợi mới là mục tiêu cuối cùng mà bọn họ theo đuổi.
Bởi vì bình thường chỉ cần một điều lệnh của chính phủ, đã có thể sáng tạo ra vô số cho phú hào.
Điểm này có khác biệt rất lớn với các quốc gia theo chủ nghĩa tư bản.
Tại mấy quốc gia như Mỹ, Đảo quốc, là thời đại mà phú hào sáng tạo ra.
Mà tại Trung Quốc thì hoàn toàn ngược lại.
Là thời đại sáng tạo ra phú hào.
Mà thời đại lại được sáng tạo ra từ người nắm quyền lợi.
Cho nên những đại gia tộc này luôn theo đuổi quyền lợi, chưa bao giờ dừng lại.
Cho nên từ trong những tin tức này, Lâm Dật mới cảm nhận được, những đại gia tộc này rốt cuộc đang giấu tài thế nào.
Nếu như dựa theo trình độ gia tộc, Ngụy gia và Chu gia tất nhiên là có thể xếp tới hai vị trí đầu.
Mà bây giờ, một nhà xếp thứ chín, một nhà xếp thứ mười hai.
Thật sự là không để lộ ra ngoài một chút nào, âm thầm phát triển, một chút cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Xem hết tư liệu của hai nhà, Lâm Dật lại nhìn những tin tức khác của thành viên tổ 4.
Cơ hồ đều giống như hai gia tộc này, không có một gia tộc nào nằm trong ba gia tộc đứng đầu cả.
Đều vô cùng khiêm tốn.
Nhưng càng như vậy lại càng làm cho người ta không yên lòng.
Gia tộc giống như vậy, năng lực ẩn nhẫn của bọn họ vượt qua người bình thường rất nhiều.
Không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một chút thì ai nấy đều phải kinh ngạc.
Khi bọn họ quyết định làm một chuyện gì đó, tất nhiên sẽ kinh thiên động địa, cũng sẽ không cho người khác cơ hội.
Lâm Dật chép miệng, lần này đi Tứ Xuyên, mang theo máy đập ruồi Tống Kim Dân này, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt, có thể dùng tới là tốt nhất, không dùng được cũng có thể phòng thân.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật không vội đi, đầu tiên là cho Lý Sở Hàm ăn cơm, sau đó lại xoa bóp cho cô, thư giãn gân cốt.
"Chị Lý, chị nói xem là em xoa dễ chịu hay là anh Lâm làm dễ chịu hơn?" Kiều Hân cười hì hì hỏi.
"Anh Lâm của em." Lý Sở Hàm ôn nhu trả lời.
"Em cũng đã nhìn ra, em còn học qua hộ lý chuyên nghiệp, nhưng thủ pháp lại không tốt như anh Lâm."
Trong lòng Lâm Dật cười lạnh một tiếng, cô cho rằng tôi đến đại bảo kiếm hai năm này đều là đến không?
Hơn tám giờ sáng, sau khi làm xong mọi chuyện cần thiết, Lâm Dật liên hệ Ninh Triệt và Khưu Vũ Lạc, ba người tập hợp ở sân bay.
Bởi vì ngồi máy bay tư nhân, nên hơn hai giờ đã đến Thành Đô, cũng đuổi tới nghĩa trang liệt sĩ địa phương trước mười hai giờ trưa.
Ba người đều mặc một thân đen thui, Lâm Dật đeo kính đen và khẩu trang, trên tay ôm một bó hoa cúc trắng, xuống xe trước cửa nghĩa trang.
"Ha ha, cánh diều của cậu quá xấu, không dễ nhìn một chút nào, còn không bay cao bằng cánh diều bươm bướm của tớ."
"Của cậu mới không dễ nhìn, của tớ là hình diều hâu, ông ngoại làm cho tớ, tốt hơn của cậu nhiều."
"Thôi đi, chúng ta so một chút xem diều của người nào bay cao hơn."
"Ha ha, tớ chạy nhanh hơn cậu, diều nhất định sẽ bay cao hơn của cậu. . ."
Lúc ba người xuống xe, nhìn thấy một đám trẻ con, đang chơi thả diều tại cửa ra vào, Khưu Vũ Lạc không khỏi nhíu mày một cái.
Tại nơi trang nghiêm túc mục như này lại lớn tiếng ồn ào, xem đây là đâu vậy?
"Hai người đi vào trước, tôi đi tìm người xử lý việc này."
"Vẫn là thôi đi." Lâm Dật thấp giọng nói:
"Để bọn chúng chơi đi."
"Nhưng đây là nghĩa trang, cậu không cảm thấy quá ồn ào sao."
Lâm Dật chỉ vào phương hướng nghĩa trang, thản nhiên nói:
"Cô nói xem những người bên trong kia, vượt núi tuyết đạp cỏ, cả đời đánh đến đổ máu, rốt cuộc là vì cái gì?"
Lời nói của Lâm Dật khiến cho hai người ngây ngẩn cả người.
"Không phải là vì để cho con cháu đời sau có thể ăn no mặc ấm, trẻ con tương lai có thể không buồn không lo vui vẻ trưởng thành sao." Lâm Dật thở nhẹ một hơi, nói với ý sâu xa:
"Trạng thái hiện tại của mấy đứa nhỏ này không phải là mục tiêu phấn đấu của bọn họ năm đó sao. Hiện tại tất cả đều đã thực hiện, theo tôi thấy, cần phải để bọn chúng thả cao hơn một chút, nói cho người ở bên trong rằng, Trung Quốc bây giờ chính là dáng vẻ mà năm đó họ chờ đợi."
Vẻ mặt của hai người có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền tiêu tan, khóe miệng lộ ra nụ cười.
"Cậu nói cũng đúng, là tôi không nghĩ tới."
Vượt qua đám trẻ chơi diều ở cửa, dưới sự dẫn đường của Khưu Vũ Lạc, ba người tới trước mộ của Chu Lương.
"Người anh em, tôi tới thăm anh."
Lâm Dật ngồi xổm người xuống, đặt bó cúc trắng trên tay lên trước mộ phần Chu Lương.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp phía trên.
"Nếu như lúc trước, tôi cẩn thận một chút thì đã không xuất hiện chuyện như vậy, tất cả đều là lỗi của tôi."
Lâm Dật lấy ra hai bình rượu trắng từ trong túi của Ninh Triệt, mở một chai đổ xuống trước mộ của Chu Lương, sau đó lại mở một bình khác, rồi uống một ngụm lớn.
"Chuyện đại bảo kiếm khả năng không có cách nào đáp ứng được với cậu, nhưng lúc lên đảo, tôi nhất định mang theo cậu."
Tay Lâm Dật nhẹ nhàng vuốt ve đường vân trên đá cẩm thạch, "Cho dù là lúc nào, tổ một chúng ta đều không thể thiếu một người nào cả."
Lâm Dật cầm lấy nửa bình còn lại, uống một hơi cạn sạch.
"Tôi biết, Chu gia chỉ có một đứa con trai là cậu, nhưng cậu yên tâm, chỉ cần tôi không chết thì có thể bảo vệ Chu gia của cậu trường thịnh không suy. Tôi sẽ giúp cậu chăm sóc cho cha mẹ của cậu, mặc dù không thể thay thế được cậu, nhưng cũng có thể giúp cậu một phần nhỏ."
"Hô ~ "
Lâm Dật trùng điệp thở ra một hơi, "Cậu ở phía dưới cũng đừng có gấp, nghiệp chướng của tôi quá nhiều, sẽ không lên được thiên đường. Qua mấy chục năm nữa, tôi sẽ đi xuống giúp cậu, hãy chờ tôi."
Nói dứt lời, Lâm Dật ngồi khoanh chân trước phần mộ một hồi lâu, mãi đến hơn nửa giờ sau, mới điều chỉnh lại được tâm trạng của mình. Anh đứng dậy, cúi đầu với mộ, sau đó rời khỏi nghĩa trang với hai người còn lại.
Lúc ba người đi ra khỏi nghĩa trang, đám trẻ bên ngoài vẫn cười nói thả diều như trước.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, cánh diều được thả cao hơn, tiếng cười cũng trở nên lớn hơn.
Dường như càng vui vẻ hơn.