Ba người trở lại trên xe, Khưu Vũ Lạc phụ trách lái xe, quay đầu lại hỏi Lâm Dật.
"Bây giờ đi đâu?"
Lâm Dật nhắm mắt lại, dựa vào ghế ngồi ở hàng sau, nhàn nhạt nói:
"Biết nhà của Chu Lương không, cha mẹ của anh ấy đang làm gì?"
"Biết, trước đó có đi qua một lần." Khưu Vũ Lạc gật đầu nói:
"Nghe nói hiện tại, chuyện làm ăn của công ty trong nhà đều giao cho cháu trai của ông ấy xử lý. Đôi vợ chồng già đều đang ở nhà, xảy ra chuyện lớn như vậy, mang đến đả kích không nhỏ đối với bọn họ, đoán chừng sẽ ở nhà ngây ngốc một thời gian."
"Vậy thì qua xem một chút đi."
"Cậu chắc chắc chứ?" Khưu Vũ Lạc thử thăm dò.
"Tôi là tổ trưởng tổ một, xảy ra chuyện như vậy, về tình về lý, đều nên qua nhìn một chút."
"Tôi sợ bọn họ không chào đón cậu." Khưu Vũ Lạc nói:
"Nếu quả thật muốn đi, thì nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Không có việc gì, đi thôi."
Khưu Vũ Lạc không nói thêm gì nữa, nếu Lâm Dật đã nói như vậy, mình cứ đi theo là được.
Sau khi khởi động xe, Khưu Vũ Lạc dựa theo trong trí nhớ, lái về phía nhà Chu Lương.
Nhà của Chu Lương nằm ở khu biệt thự Hoán Hoa Khê, là khu biệt thự điển hình tại Thành Đô.
Nếu như đặt ở Trung Hải, chính là cấp bậc như Cửu Châu Các.
Diện tích biệt thự Chu gia cũng không nhỏ như biệt thự số 1, bên ngoài còn có một vườn hoa lớn.
Trong sân còn có mấy chiếc xe sang trọng, một chiếc Phantom, một chiếc Mulsanne, một chiếc Mercedes-Benz Big G màu trắng, trông rất sạch sẽ và giản dị.
Nhưng mà toàn bộ biệt thự lại bị bao phủ bởi một cỗ khí tức u ám.
Dù cỏ xanh và hoa tươi nở rộ khắp sân, đều không thể mang đến sức sống cho ngôi nhà này.
Ba người dừng xe lại trước cửa, sau khi vào thì bị bảo an ngăn lại.
"Ba vị là. . ."
Khưu Vũ Lạc đưa giấy chứng minh thân phận của mình ra, "Chúng tôi là đồng nghiệp của Chu Lương, trước đó từng tới đây, lần này tới, là đại diện cho lãnh đạo cấp trên tới thăm hỏi."
Nhìn thấy giấy chứng nhận của Khưu Vũ Lạc, hai bảo tiêu lại nhìn kỹ cô một chút.
Dường như còn có chút ấn tượng, liền mở cửa cho vào.
Nhưng chủ yếu nhất vẫn là giấy chứng minh trên tay cô, cho dù là tới vì nguyên nhân gì, mình đều phải cho người có loại thân phận này vào.
Sau khi đi vào, ba người đi từng bước một về phía biệt thự.
Cùng lúc đó, trên ghế sô pha của phòng khách biệt thự có ba người đang ngồi.
Trong đó hai người là vợ chồng trung niên, chính là cha mẹ của Chu Lương, Chu Tích Thành và Phạm Thục Nhàn.
Bên cạnh Phạm Thục Nhàn là một người phụ nữ trẻ tuổi, khoảng tầm hai lăm hai sáu, tóc dài xõa vai, khí chất có chút giống với Khưu Vũ Lạc, mỗi một hành động đều mang theo một cỗ phong cách ngự tỷ.
Tên của người phụ nữ là Phạm Giai Di, là cháu gái của Phạm Thục Nhàn, cũng là em họ của Chu Lương. Sau khi tốt nghiệp đại học, vẫn làm việc tại công ty Chu gia, chức vị là Phó tổng giám đốc.
Cô hôm nay tới, là muốn nói chút chuyện công việc với Chu Tích Thành, nhưng nhìn dáng vẻ của hai người, lời nói lại nghẹn trở về, không biết nên mở miệng thế nào.
"Cô à, khí trời bên ngoài rất tốt, con đưa người ra ngoài đi dạo." Phạm Giai Di kéo cánh tay của Phạm Thục Nhàn.
"Cô ngồi một lát nữa, con không cần phải để ý đến cô, không có chuyện gì cả."
Trong lòng Phạm Giai Di cũng không chịu nổi, nhưng người chết không thể sống lại, cũng không thể như này mãi được.
"Ai, đi thôi, ra đi dạo một chút."
Chu Tích Thành đứng lên, nặng nề thở dài.
Trong một số trường hợp bi thương hay vui mừng, tâm trạng của đàn ông thường kiềm chế hơn phụ nữ.
Cho dù trong lòng Chu Tích Thành cũng là bi thương, nhưng trải qua sóng gió nhiều năm như vậy, đã sớm tôi luyện cho ông một trái tim sắt thép.
Nhưng đáng tiếc là, thiên phú của ông có hạn, không có bao nhiêu thành tích trong kỹ xảo phát lực đan điền, cho nên không có cơ hội gia nhập vào lữ đoàn Trung Vệ.
Nhưng mà, từ lúc con trai ông thông qua huấn luyện thử của lữ đoàn Trung Vệ, trở thành một thành viên chính thức trong đó, ông đã chuẩn bị xong tâm lý một ngày như này.
Bởi vì từ chỗ của cha mình, ông đã biết được lữ đoàn Trung Vệ là nơi như thế nào.
Kỳ ngộ tồn tại với phiêu lưu, tuy gia tộc sẽ phát triển nhanh chóng, nhưng mạo hiểm gặp phải cũng không nhỏ, giống như nhiệm vụ lần này.
Cho nên trong lòng của ông sớm đã tiếp nhận chuyện này.
Ông cũng không trách ai, chỉ là trời không toại lòng người, ông trời không cho Chu gia cơ hội.
Chỉ là làm một người cha, Chu Lương còn là con một trong nhà, bỗng dưng mất đi con trai, ông cũng cần một khoảng thời gian để xoa dịu tâm tình bị đè nén.
"Cô à, người nghe lời dượng con đi, chúng ta ra ngoài giải sầu một chút, cứ ở mãi trong nhà cũng không phải là biện pháp." Phạm Giai Di khuyên nhủ.
"Vậy thì đi thôi." Phạm Thục Nhàn mặt ủ mày chau lên tiếng.
Dưới sự nâng đỡ của Phạm Giai Di, ba người cùng đi ra phía ngoài.
Nhưng vào lúc này, ba người Lâm Dật đi vào từ bên ngoài.
Bởi vì cùng tham gia lễ an táng của Chu Lương, nên người Chu gia cũng không tính là lạ lẫm với Khưu Vũ Lạc, nhưng họ lại không có ấn tượng gì về Lâm Dật và Ninh Triệt.
"Khưu tổ trưởng, cô đã đến."
Nhìn thấy Khưu Vũ Lạc, Chu Tích Thành cố nặn ra vẻ tươi cười, tiến lên chào hỏi.
Khưu Vũ Lạc gật gật đầu, nghiêng người nhường lại vị trí cho Lâm Dật và Ninh Triệt.
"Hai vị này là đồng nghiệp của tôi, lúc trước bởi vì có việc nên không thể đến bên này. Lần này tới, chủ yếu là muốn xem các người một chút. Nếu như có việc gì cần thì cứ nói với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được thì nhất định sẽ không có vấn đề gì."
"Khưu tổ trưởng quá khách khí, cha tôi cũng đi ra từ lữ đoàn Trung Vệ. Tôi rất rõ đó là nơi như thế nào, ai cũng không muốn xảy ra loại chuyện này. Các người cũng không cần tự trách, giải quyết việc chung là được." Chu Tích Thành.
Lâm Dật tháo khẩu trang xuống, đứng tại trước mặt hai vợ chồng.
"Cháu là tổ trưởng tổ một của lữ đoàn Trung Vệ, Chu Lương là cấp dưới của cháu. Cậu ấy xảy ra chuyện, cháu phải chịu trách nhiệm chủ yếu, là cháu không bảo vệ tốt cậu ấy. Cháu đến đây là để bồi tội với hai vị."
"Cậu là tổ trưởng tổ một? !"
Sau khi biết được thân phận của Lâm Dật, người Chu gia hết sức kinh ngạc.
Lúc tham gia lễ truy điệu tại Yến Kinh, bọn họ có biết chân tướng chuyện này.
Con của mình và tổ trưởng tổ một đồng thời hi sinh.
Nhưng bây giờ, sao cậu ấy lại còn sống?
"Chuyện này là hiểu lầm, cháu vẫn chưa chết." Giọng nói Lâm Dật dần trở nên trầm thấp:
"Thật sự xin lỗi vì lúc này mới chạy tới. Tôi biết, cho dù nói cái gì, đều rất khó để bù đắp sự đau thương trong lòng hai người, tất cả đều là lỗi của cháu."
Ánh mắt của Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều dừng lại ở trên người Lâm Dật.
Lữ đoàn Trung Vệ chính là một nơi tồn hại cực lớn, cậu ấy không cần thiết phải nhận hết trách nhiệm về phía mình.
Bởi vì cậu ấy cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, đối với bản thân cậu ấy mà nói, đây cũng là không công bằng.
"Con trai tôi chính là đi theo cậu. . ."
Phạm Thục Nhàn nhìn Lâm Dật, run run rẩy rẩy lên tiếng.
"Đúng vậy, chúng con cùng chấp hành nhiệm vụ tại Panama. Nhưng bởi vì cháu đã sai lầm khi đưa ra biện pháp, cuối cùng đã dẫn đến bi kịch như này."
Ba!
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, Phạm Thục Nhàn đưa tát một cái lên mặt Lâm Dật.
Tiếng bạt tai vang vọng không dứt!