Người nói chuyện là Chu Tuấn Trì, mặc trên người một bộ đồ bình thường, tóc ngắn chải ngược, cách ăn mặc tương đối mộc mạc.
Người đứng bên cạnh hắn, vóc dáng cao hơn hắn một chút, là một thành viên khác của tổ 4, tên là Ngụy Dụ Long.
Ở trong tổ 4, tuổi tác của Ngụy Du Long có lớn hơn một chút, đã 37 tuổi rồi, thực lực cũng xem như là đứng hàng đầu.
Dù tuổi tác đã không còn trẻ nữa, nhưng bởi vì có gương mặt búp bê, nên nhìn cũng không cách biệt tuổi tác lắm so với Chu Tuấn Trì.
Cách ăn mặc của hai người cũng đều rất tương đồng, trông khá khiêm tốn, không phô trương.
Mặc dù cả người đều là đồ hiệu, nhưng mặc lên người lại có cảm giác vô cùng khiêm tốn, không hề phô trương.
Đây cũng là thói quen được nuôi dưỡng trong nhiều năm qua, đã trải qua sự dạy dỗ của lữ đoàn Trung Vệ, thói quen sống của bọn họ không giống những kẻ ăn chơi trác táng này, nhìn thấy vô cùng nội tâm và kín đáo.
"Hai cậu cuối cùng cũng tới rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Sau khi vào trong phòng, hai người ngồi xuống, Chu Tuấn Trì mở rượu ra, sau đó rót đầy cho hai người còn lại.
Ba người nhẹ nhàng cụng một cái, sau đó nhấp một chụm, sau đó đặt chén xuống bàn, Chu Tuấn Trì nói:
"Lão Chu, chúng ta cũng quen nhau một khoảng thời gian rồi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, phải bày vẽ phô trương đến mức này làm gì vậy."
"Hạng mục ở Trung Hải bị bắt dừng lại rồi, lúc nào có thể khởi công cũng chưa chắc nữa."
"Bị bắt dừng lại rồi? Làm sao có thể chứ!" Chu Tuấn Trì bất ngờ nói:
"Hạng mục trong tay không có bất kỳ vấn đề gì, đang yên ổn lại sao lại bị bắt dừng chứ?"
"Nói là mảnh đất kia có công việc khác cần sử dụng, cho nên phải bắt ngừng khẩn cấp." Chu Nguyên hùng hùng hổ hổ nói.
"Chuyện này cũng bất ngờ quá rồi, sao cứ có cảm giác sai sai thế nào ấy." Chu Tuấn Trì nghi hoặc nói.
"Nếu như tôi đoán không sai, chuyện này chắc là Lương Nhược Hư ra tay." Ngụy Dụ Long nói.
"Lương Nhược Hư? Cháu gái của Lương Hướng Hà?"
Ngụy Dụ Long gật gật đầu, thâm trầm nói:
"Lương Nhược Hư là tình nhân của Lâm Dật, bây giờ hắn ta chết rồi, cô ta nhất định phải giúp đỡ."
"Có phải cô ta quản rộng quá rồi không, chúng ta muốn làm khu vui chơi trên mặt nước, hạng mục du thuyền tư nhân chỉ là một trong số đó thôi, vậy mà cô ta quản đến cả chuyện này ư?" Chu Tuấn Trì căm giận bất bình nói.
"Cậu phải tin tưởng rằng, người xuất thân từ nhà họ Lương, sẽ không có phế vật." Ngụy dụ long nói:
"Tôi đoán có thể cô ta đã nhận ra chuyện gì đó, cho nên mới làm ra chuyện như vậy, nếu không thì không thể nào có phản ứng lớn như vậy được."
"Không phải chứ, chúng ta đã kín đáo bí mật tới vậy rồi mà cô ta vẫn nhìn ra ư?"
Chu tuấn trì có chút không rét mà run, nếu ngay cả điều này đều có thể nhìn ra được, vậy thì năng lực nhìn xa trông rộng của Lương Nhược Hư cũng quá khủng bố đi.
"Ngụy ca, cậu nói như vậy cũng có chút khoa trương , trên thực tế còn có một chuyện, các cậu không biết." Chu Nguyên nói.
"Lại xảy ra chuyện gì." Ngụy Dụ Long châm một điếu thuốc, thanh âm trầm thấp hỏi.
"Người của Lữ đoàn Trung vệ đã tới nhà bác cả của tôi rồi."
Nghe nói như thế, biểu tình của 2 người đều thay đổi.
"Ai tới cơ?"
"Hai người phụ nữ và một người đàn ông." Chu Nguyên nói:
"Một trong 2 người phụ nữ đó còn đi tham gia nghi thức nhập thổ của anh họ tôi nữa, nhìn dáng vẻ thì có lẽ cũng có chút thân phận."
"Tôi biết là ai rồi." Chu Tuấn Trì nói:
"Khẳng định là Khâu Vũ Lạc và Ninh Triệt, người đàn ông còn lại kia, hẳn là Đào Thành, mấy người bọn họ đều là người lâu năm của tổ 3 tổ 3, thường xuyên đi chung cùng nhau, hẳn là nhiệm vụ ở bên trên phái xuống, ra vẻ an ủi đối với nhà họ Chu mấy người."
"Không thể là như vậy đâu, Lữ đoàn Trung vệ năm nào chẳng có người hi sinh, cũng chưa từng thấy tổ chức phái ra người đi an ủi lớn đến vậy." Ngụy Dụ Long nói:
"Nhân vật ở cấp bậc tổ trưởng không phải cứ nói đến là đến đâu."
Chu Tuấn Trì chuyển động chén rượu, cũng cảm giác được sự kỳ quặc ở phương diện này, nhìn Chu Nguyên hỏi:
"Trừ những thứ này ra, cậu còn nắm giữ tin tức gì nữa không?"
"Những thứ khác thì không còn gì nữa rồi." Chu Nguyên nói:
"Tôi chỉ đổi hết bảo an trong nhà thành người của tôi thôi, còn cụ thể nói những chuyện gì thì tôi cũng không được rõ lắm."
"Tôi thấy chuyện này không đơn giản đâu." Ngụy Dụ Long nói:
"Chắc chắn là bọn họ đã âm thầm bí mật nói chuyện gì đó, nếu không không thể nào có tác động lớn đến như vậy được."
"Tôi cũng cho là như vậy, dựa vào thân phận của Lương Nhược Hư, cũng không phải là người mà người bình thường có thể điều động, tất nhiên là người của Lữ đoàn trung vệ, từ những kết quả chu toàn." Chu Tuấn Trì nói:
"Đúng rồi, lúc trước tôi có nghe cậu đề cập qua, trong công ty của các cậu có một người thực chướng mắt, giống như đang một mực đề phòng cậu, tên là cái gì ấy nhỉ?"
"Phạm Giai Di, là cháu gái của thím tôi, làm phó tổng ở công ty tôi."
"Tôi đoán chuyện này có khi có liên quan tới cô ta, cậu nên đặt lực chú ý lên người cô ta đi."
Chu Nguyên không nói gì gật gật đầu.
Dựa vào tình hình hiện tại của bác cả, không quá có thể tham gia được vào chuyện của công ty.
Người duy nhất có khả năng có thể đối đầu với mình, chỉ có Phạm Giai Di!
Chuyện này chắc chắn là bắt đầu từ cô ta rồi!
"Thật ra Phạm Giai Di cũng chẳng là cái gì cả, tôi có thể dễ dàng thu phục được cô ta ngay, vấn đề chính yếu ở đây, vẫn là xảy ra từ Lữ đoàn Trung vệ, nếu không có sự giúp đỡ từ mấy ả ta, hạng mục cũng không thể nào bị bắt dừng lại được."
"Cậu xử lý Phạm Giai Di là được rồi, chuyện Ninh Triệt và Khâu Vũ Lạc để tôi phụ trách."
Ngụy Du Long cầm điện thoại trên tay, không ngừng nghịch tới nghịch lui.
"Họ đã đến Dung Thành rồi. Việc cần làm tiếp theo là sử dụng các nguồn lực hiện có, tìm nơi ở của họ, sau đó đi nói rõ về chuyện này."
"Tung tích của mấy người bọn họ không khó tìm, dựa vào thân phận của nhóm bọn họ, nơi ở khi đi công tác khẳng định đều không thể kém được, khách sạn 5 sao cao cấp ở Dung Thành này, cơ bản là tôi đều có thể gọi được tên, muốn tìm được bọn họ, không mất bao nhiêu thời gian cả."
Chu tuấn trì tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, giống như đang ngẩn người.
"Dựa vào quan hệ của bọn họ và Lâm Dật, nếu như đã làm chuyện này rồi, chỉ sợ không dễ dàng thỏa hiệp, khả năng đàm phán hòa bình rất thấp."
"Haha…" Ngụy Dụ Long cười lạnh một tiếng, chậm rì rì nói:
"Không mềm được thì cứ cứng thôi, bao nhiêu người như vậy đều vào nhóm rồi, hai gia tộc của 2 cô ta, cũng không thể tạo ra quá nhiều sóng gió được. "
Chu Tuấn Trì nhìn Ngụy Dụ Long.
"Không phải cậu định ra tay với 2 cô ả đó chứ?"
"Ra tay rồi thì sao nữa? Không cần biết nói thế nào, bây giờ chúng ta vẫn là người của Lữ đoàn Trung vệ, chiến hữu với nhau bàn bạc là chuyện vô cùng bình thường, bên trên cũng sẽ chẳng nói gì đâu." Ngụy Dụ Long nói:
"Hơn nữa gia tộc của hai cô ta, thể lượng cũng không sai biệt lắm so với chúng ta, không cần phải sợ bọn họ."
"Ngụy ca, hiện tại tôi đã nhìn ra, người như cậu chính là khẩu phật tâm xà." Chu Tuấn Trì nói:
"Đổi lại là tôi, cũng chẳng dám dùng phương thức như vậy đâu."
"Là do hai người bọn họ đã trôi dạt. Ngày nào cũng dính lấy bên cạnh Lâm Dật, nên cho rằng bản thân không cần sợ trời sợ đất gì cả. Bây giờ Lâm Dật đã chết, hai người bọn họ còn đang cầm lông gà làm mũi tên. Vậy thì tôi lại phải nói năng đàng hoàng với hai cô ả một chút rồi."
Chu Tuấn Trì gắp một miếng đồ ăn trên bàn, khóe miệng lộ ra ý cười trêu tức.
"Tôi cảm thấy được chủ ý này không tồi, cứ làm như vậy đi."
"Nếu thương lượng ra đối sách rồi, vậy thì ba chúng ta làm một ly, sau đó liền bắt tay vào xử lý việc này, không thể chậm trễ nữa." Chu Nguyên giơ chén rượu nói.