Buổi sáng hơn 8 giờ, sau khi Lâm Dật ngủ dậy, trước tiên gọi điện cho Kiều Hân để hỏi về tình hình của Lý Sở Hàm.
Dựa vào kết quả kiểm tra thì có thể thấy cơ thể Lý Sở Hàm cơ bản đã hoàn toàn hồi phục rồi.
Chỉ là còn có chút yếu, nếu như đi đường suốt thời gian dài, vẫn sẽ xuất hiện hiện tượng khó chịu buồn nôn.
Nhưng đây đều chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần từ từ điều trị, sau đó tiến hành một khoảng thời gian huấn luyện bồi bổ cơ thể, vậy là không còn vấn đề gì nữa rồi.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Kiều Hân xong, Lâm Dật rời giường đi rửa mặt, sau đó gọi điện thoại cho Ninh Triệt.
"Đã dậy chưa, đi ăn cơm thôi."
"Để trưa rồi tính đi, chúng tôi đang đi dạo phố ở bên ngoài."
"Hửm? Dạo phố?"
"Mọi chuyện đều sắp xếp xong, việc còn lại chỉ là chờ kết quả thôi, vậy nên chúng tôi ra ngoài dạo phố chút." Ninh Triệt nói:
"Cậu tỉnh rồi à?"
"Ừ."
"Tự giải quyết vụ ăn sáng đi, hôm nay không có thời gian để đáp ứng cậu đâu."
"Được rồi."
Sau khi ngắt cuộc gọi với Ninh Triệt, Lâm Dật đi tới nhà ăn ở lầu 2, tự ăn vài thứ gì đó, sau đó lái xe đi tới nghĩa trang.
Lâm Dật không biết hôm nay là ngày gì, tuy rằng bên ngoài không có con nít chơi thả diều, nhưng người ở bên trong lại nhiều hơn trước.
Nhưng mà những nơi như ở nghĩa trang, cho dù là đông người thì cũng không thể nào có cảm giác biển người tấp nập như ở thương trường được.
Chỉ dừng ánh mắt ở một chỗ cũng có thể nhìn thấy được 20 30 người.
Lâm Dật đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trang, mang theo những thứ đồ đã mua sẵn, từng bước từng bước một đi tới trước mộ Chu Lương.
Lúc còn bé, Lâm Dật đã từng tới nơi như thế này rồi, bởi vì khi ấy tuổi nhỏ vô tri, dù có tới đây cũng chẳng có cảm giác gì cả.
Nhưng mà hiện tại, cảm thụ lại khác khi ấy rất nhiều.
Nơi đây giường như có một tấm màn ngăn cách không gian, chỉ cần người bước qua cửa lớn vào đây, đều sẽ bị một nỗi tình tự bi thương bao phủ.
Giống như một người, không cần biết đang vui vẻ tới mức nào, chỉ cần đi tới trước cửa ICU cũng sẽ cảm thấy áp lực, khó có thể khống chế cảm xúc của chính mình.
Cho dù là người mạnh mẽ như Lâm Dật cũng sẽ như vậy.
Mỗi lần tới đây, những chuyện xảy ra ở Panama khi ấy, đều sẽ hiện lên rõ ràng trước mắt.
Hai người cùng nhau tới khu bình dân…
Trốn dưới ống thoát nước 3 ngày 3 đêm, sau đó chạy trốn tới Chepobul.
Mỗi một sự kiện, đều như mới xảy ra ngày hôm qua vậy, không thể nào xua tan được.
Đồng thời, những hồi ức này lại như một con dao sắc nhọn, đâm vào trái tim Lâm Dật.
Cho tới tận bây giờ, anh vẫn chưa thể bước qua được rào cản trái tim ấy.
Từng bước từng bước, Lâm Dật bước đi thong thả mà nặng nề, cứ đi như vậy mười mấy phút sau mới tới được trước mộ Chu Lương.
Đám hoa cúc trước mộ Chu Lương, được trồng giống như một ngọn núi cao, tạo nên sự đối lập với những nơi khác xung quanh.
Dù sao thì, gia cảnh của những liệt sĩ khác so với Chu Lương vẫn xem như là bình thường.
Những người tới đây phúng viếng, đa phần đều là những nỗi niềm phát ra từ nội tâm, không giống như những kẻ có tiền bọn họ, làm ra bao nhiêu thứ nghi thức như vậy.
Đây là cách sống khác nhau giữa hai kiểu người, cũng không thể đơn thuần đánh giá ai đúng ai sai được.
Lướt qua những chiếc bia mộ của người khác, Lâm Dật ngồi xếp bằng trên đất.
Kiểu ngồi hẳn xuống đất để phúng viếng này khiến cho những người bên cạnh có chút khó hiểu.
Nơi đây không phải là nghĩa trang bình thường, một nơi trang nghiêm như vậy, đây là lần đầu tiên có kiểu người như thế này đó.
Nhưng ánh mắt của người này, xem như cũng khá đẹp, cô gái trẻ đang phúng viếng ở bên cạnh nghĩ thầm trong lòng.
Lâm Dật không thèm quan tâm tới ánh mắt của những kẻ khác, lấy rượu mà mình đã mua ra, đặt ở trước mộ.
Sau đó, Lâm Dật châm cho Chu Lương một điếu thuốc, đặt ở ngay bên cạnh rượu.
"Ở dưới đó có đủ tiền xài không, để tôi dành thời gian đốt cho cậu thêm một ít nhé."
Lâm Dật hớp một ngụm rượu, sau đó lấy bình còn lại, đổ một ít xuống đất.
"Tửu lượng thấp cái gì, uống thêm chút nữa đi."
Lâm Dật cứ giống như một tên ngốc vậy, lầm bầm lầu bầu mắng một câu, sau đó lại đổ thêm không ít rượu lên mặt đất.
Giống như số rượu đổ trên mặt đất này đều có thể bị Chu Lương uống hết vậy.
Người đang viếng thăm ở bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dật, bị dọa cho một trận, cứ cảm giác người này sai sai thế nào.
Giống như bị bệnh thần kinh ấy, liền vội vàng phúng viếng cho xong, sau đó rời đi.
"Cái người kia bị làm sao vậy, có phải thần kinh không bình thường không."
Người nói chuyện, là một người phụ nữ trung niên, lúc Lâm Dật tới viếng mộ Chu Lương, bà đã đứng ở một cái mộ khác cách đó vài mét.
Người được mai táng phía dưới, là cháu của bà.
Nhưng bởi vì nguyên nhân là Lâm Dật, bà đã vội vã phúng viếng cho xong, trong lòng thầm phê bình vài câu.
"Chắc là do đau lòng quá độ thôi, chúng ta vẫn nên đi đi." Cô gái trẻ nói.
Bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt Lâm Dật lộ ra, phát hiện đối phương có lẽ là một soái ca, dứt khoát nói đỡ nói tốt vài câu.
Nếu như đổi thành một kẻ xấu xí, chắc chắn sẽ không có đãi ngộ như thế này đâu, nhưng mà mẹ của cô thì lại không có cảm giác như vậy."
"Khó khăn lắm mẹ mới dành ra cả một ngày trời muốn quét dọn ở đây, bây giờ chuyện này còn chưa làm xong." Người phụ nữ trung niên oán giận nói:
"Mẹ phải đi tìm quản lý để nói chuyện này, một nơi trang nghiêm như vậy lại bị hắn làm ra như thế này, chẳng khác gì cái bãi tha ma cả."
"Không cần phải trực tiếp thế này đâu, ngày mai con được nghỉ, con tới giúp anh dọn dẹp là được rồi, chuyện nhỏ thế này không cần truy cứu nữa đâu."
"Thế làm sao mà được, người làm mẹ như mẹ đây, đã cả năm trời chưa tới rồi, còn muốn nhìn nó thêm một chút." Người phụ nữ trung niên lau nước mắt.
"Vậy được rồi, con không quản nữa."
Hai người đi càng lúc càng xa, chuẩn bị đi tìm quản lý.
Lâm Dật ở trước mộ không hề hay biết cuộc đối thoại của hai mẹ con kia, vẫn đang lầm bầm nói chuyện.
"Tiểu tử nhà cậu tửu lượng cũng khá đó chứ, uống hết cả một lọ rồi mà vẫn chưa có say, vậy mới giống người đội một chút ta chứ."
Lâm Dật lại mở thêm một lọ nữa đặt ở trước mộ Chu Lương: "Vậy thì đừng có lề mề nữa, uống tiếp đi."
Trong khoảng thời gian này, không chỉ có hai mẹ con vừa nãy, mà những người khác đi qua đây cũng thấy được hành vi quái dị của Lâm Dật.
Nhưng tất cả đều né tránh theo bản năng, và theo bản năng tin rằng tinh thần của người đàn ông này dường như không được bình thường.
Lâm Dật lại châm một điếu thuốc, sau đó lại châm cho Chu Lương một điếu.
"Bây giờ bên nhà cậu hình như đang xảy ra chút vấn đề, tôi sẽ giúp cậu xử lý một chút."
"Nhưng mà cậu yên tâm đi, mối thù này tôi nhất định sẽ báo cho cậu."
"Dám ra tay với người của đội một, chuyện này không xong đâu! Mẹ nó, tôi sẽ…"
"Thưa anh…"
Ngay tại lúc Lâm Dật đang lẩm bẩm nói chuyện với tấm bia mộ, phát hiện ra có người vỗ vỗ lên bả vai mình.
Quay đầu lại nhìn, phát hiện ra là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục.
Ở trước ngực anh ta còn có một tấm bảng tên, là nhân viên công tác của nghĩa trang.
Nhưng điều đáng nói là, phía sau ngoại trừ nhân viên công tác, còn có vài người bình thường khác, trên tay đang cầm đồ vật, giống như là tới để phúng viếng vậy đó."
"Sao vậy?" Lâm Dật hỏi.
Anh trai chung niên vẻ mặt khó xử, thăm dò hỏi: "Này tiểu tử, cậu không sao đó chứ?"
"Không sao cả, đến nói chuyện với huynh đệ của tôi thôi mà, có sao không?"
Người đàn ông trung niên run run, vẻ mặt mất tự nhiên.
Huynh đệ à, cậu trả lời thế này bảo tôi biết nói gì tiếp nữa đây!