Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1909 - Chương 1907: Đều Là Bọn Họ Dùng Mạng Để Đổi Lấy

Chương 1907: Đều Là Bọn Họ Dùng Mạng Để Đổi Lấy
Chương 1907: Đều Là Bọn Họ Dùng Mạng Để Đổi Lấy

"Này tiểu tử, tôi cũng khá hiểu tâm tình của cậu." Người đàn ông trung niên dùng ngữ điệu thấu hiểu nói:

"Nhưng mà dù thế nào cũng phải chú ý cách làm chứ, cậu nói có phải không."

"Anh nói cũng đúng." Lâm Dật nói: "Nhưng tôi làm vậy có gì sai đâu? Cũng không ảnh hưởng tới người khác."

Người đàn ông trung niên có chút hạn hán lời, cậu không có ảnh hưởng tới người khác, nhưng cậu dọa người khác đó!!!

"Cậu xem thế này có được không nè, chúng ta để khi khác lại tới, hoặc là đợi khi nào ít người một chút thì tới có được không?"

Lâm Dật nhíu nhíu mày: "Tại sao chứ?"

"Chuyện này…"

"Chắc là anh chưa từng thấy kiểu viếng như thế này nhỉ." Lâm Dật nói: "Nhưng mà anh yên tâm đi, tôi chỉ là người bình thường, không bị điên đâu."

Coi cậu ta nói nè, ai thần kinh mà chẳng bảo mình bình thường chứ.

"Đây là giấy chứng nhận của tôi, bây giờ chắc là có thể chứng minh rồi chứ nhỉ?"

Nhìn thấy tờ giấy chứng nhận sĩ quan Lâm Dật đưa qua, người đàn ông trung niên trở nên sửng sốt, bởi vì anh ta cũng chính là một người xuất ngũ.

Mở ra giấy chứng nhận sĩ quan, người đàn ông trung niên lại càng trở nên nghiêm nghị!"

Nhìn dáng vẻ của cậu ấy, chắc cũng chỉ khoảng 25 tuổi, vậy mà đã là trung tá!

Trong lịch sử của cả cái Hoa Hạ này cũng chưa từng có tiền lệ!

Phải ghi công biết bao nhiêu mới có được vinh dự như vậy!

"Chào thủ trưởng!"

Người đàn ông trung niên hướng về phía Lâm Dật, kính chào bằng kiểu chào tiêu chuẩn của nghi thức trong quân đội.

"Không cần phải như vậy, đi lo việc của anh đi, để tôi một mình ở đây một lát."

"Được được được, "ngài" cứ làm đi, có việc gì thì kêu tôi."

"Được."

Nhân viên quản lý xoay người rời đi, sau đó lau đi cái trán đầy mồ hôi lạnh của mình, đi ra bên ngoài.

Ngay tại lúc này, đôi mẹ con đã báo cáo Lâm Dật ngăn anh ta tại.

"Đại ca, sao người kia vẫn còn chưa đi, cứ ở đó lầm bầm làu bàu mãi, dọa chết người rồi." Người phụ nữ trung niên vỗ ngực nói.

"Tôi không có tư cách đuổi người ta đi, nhưng mà mấy người cũng đừng lo, mỗi người đều có một phương thức thăm viếng khác nhau, cậu ta không có vấn đề gì đâu."

"Không có tư cách? Cậu là nhân viên quản lý ở đây, sao lại không có tư cách chứ?"

"Người ta là trung tá đó, trước khi tôi xuất ngũ cũng chỉ là binh nhì thôi, người ta là thủ trưởng của tôi, chắc chắn là tôi không có tư cách rồi!"

"Không phải chứ, còn trẻ vậy mà đã là trung tá rồi?"

Người phụ nữ trung niên rõ ràng không biết quân hàm này thể hiện được điều gì, nhưng con gái bà ta lại vô cùng rõ.

"Tôi đã xem giấy chứng nhận của cậu ấy rồi, quả thật là trung tá." Nhân viên quản lý cảm thán, nói:

"Mới chỉ có hơn 25 tuổi đã có thể đạt tới cấp bậc này, quả thật là không tầm thường, đổi một cách nói khác, người dân có thể có được những ngày tháng tốt đẹp như hiện tại, đều là do bọn họ dùng tính mạng để đổi lấy, cho nên hãy nhẫn nhịn một chút đi, bọn họ cũng không dễ dàng."

Lời nói của nhân viên quản lý khiến cho tất cả những người ở đây đều cảm thấy cảm động.

Giống như anh ấy nói, những ngày tháng tốt đẹp hiện tại của mình, quả thật là do những người này dùng tính mạng để đổi lấy.

Lần này, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Dật, đều trở nên tôn kính.

Mặc dù cách thăm viếng của anh có chút dọa người, nhưng cũng là một người đáng yêu!

Ở bên này, phía trước mộ Chu Lương, Lâm Dật uống cạn một hơi rượu trong bình, chai rượu còn lại cũng đổ thật sâu vào trong lòng đất, giống như thật sự đang gửi tới nơi xa xôi đó vậy.

Reng reng reng…

Lúc này, điện thoại của Lâm Dật reo lên, là Ninh Triệt gọi điện tới.

"Anh đang ở đâu vậy."

"Ở nghĩa trang, tôi tới đây dạo một chút."

"Cũng chuẩn bị về đi thôi, tôi mua cho anh một bộ đồ mới, về thử xem, sau đó ra ngoài ăn cơm, nghe nói có một quán lẩu ngon số 1 ở đây, hương vị rất tuyệt vời."

"Được, bây giờ tôi về ngay."

Lâm Dật không muốn đi thử quần áo, cũng không muốn ăn cơm. Chỉ là rượu đã uống hết, lời cũng tâm sự sắp xong, nên quay về rồi.

Lâm Dật đặt nửa bao thuốc còn lại lên mộ Chu Lương.

Trước khi rời đi, nhìn chằm chằm thật sâu vào nơi đó một cái, rồi lập tức quay người rời đi.

……

Trong khách sạn, hai người mua không ít đồ, to to nhỏ nhỏ, tổng cộng phải mười mấy món.

"Quả thật là, quần áo ở bên này có bao nhiêu mẫu mà bên Yến Kinh không có, chuyến này đi không phí công rồi.

"Cô nghĩ lớn hơn chút đi được không." Khưu Vũ Lạc nói: "Chúng ta đến đây để làm chính sự đó."

"Cô còn có mặt mũi nói tôi hả?" Ninh Triệt nói:

"Là ai đã mua hơn 10000 tiền quần áo với mỹ phẩm? Đây là thái độ tới làm chính sự của cô hay sao?"

"Mỹ phẩm tôi mua toàn là mỹ phẩm đắt tiền, ai như cô, túi to túi nhỏ không biết bao nhiêu."

"Vậy thì có khác gì nhau chứ, người cứ nhìn thấy đồ mỹ phẩm là bất động là cô còn gì."

"Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa."

Khưu Vũ Lạc dừng lại vấn đề này: "Giờ đã 3 giờ chiều rồi, bao giờ Lâm Dật mới về vậy, tôi sắp đói chết rồi."

Ninh Triệt nhìn đồng hồ đeo tay: "Lúc tôi gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy đang ở nghĩa trang. Đã hơn nửa tiếng rồi, tôi nghĩ sẽ quay về sớm thôi, cứ chờ thêm lúc nữa đi."

"Vậy tôi đi thử mỹ phẩm nhé."

"Cho tôi thử son một chút, tôi cảm thấy màu sắc rất chính xác."

Khưu Vũ Lạc bảo vệ đồ trang điểm ở sau lưng mình: "Màu sắc chính xác thì sao cô không tự đi mà mua."

"Cô đã mua về đây rồi còn gì, tôi mua thêm chỉ phí tiền, dùng của cô là được."

"Đm!" Khưu Vũ Lạc nói:

"Tôi đi tắm trước đây, muốn thử thì tự mà dùng."

"Mau tắm đi, tắm xong tôi cũng tắm, tôi phải thay bộ váy mới mua."

"Cô vẫn nên thay nội y đi, có khi buổi tối sẽ mặc đó."

"Đừng có thẳng thừng như vậy chứ, ngại chết đi được, hehe."

Cộc cộc cộc

Ngay tại lúc hai người đang đùa giỡn với nhau, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Tốc độ cũng nhanh ghê, mới đó mà đã về tới đây rồi."

Ninh Triệt cũng không ngờ tới, đi mở cửa.

Nhưng mà, khi cánh cửa bị mở ra thì phát hiện, người gõ cửa không phải là Lâm Dật.

"Các người tới đây làm gì!"

Người đứng bên ngoài cửa là người Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều quen!

Chính là Ngụy Dụ Long và Chu Tuấn Trì!

Nhìn thấy hai người bọn họ, Khưu Vũ Lạc cũng không còn tính đi tắm nữa, đứng ở bên cạnh Ninh Triệt.

Muốn biết hai người bọn họ đến đây là có mục đích gì.

Nhưng có thể khẳng định, tất nhiên không phải chuyện tốt đẹp gì cả.

Bời vì bất kể là mình hay Ninh Triệt đều không có giao du gì với hai người họ cả.

Hai người ngoài cửa bước vào, Chu Tuấn Trì nhìn hai cô rồi nói:

"Tôi còn muốn hỏi hai người đây, Yến Kinh đang yên đang lành thì không ở, chạy tới Dung Thành của chúng tôi làm gì?"

"Chuyện này liên quan gì tới các người? Có phải là các người quản rộng quá rồi không?"

Ninh Triệt không lạnh không nhạt nói, căn bản không thèm đặt hai người này trong mắt.

"Aiya, làm tổ trưởng rồi quả nhiên có khác, đã dám dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với chúng tôi rồi?" Chu Tuấn Trì ngẫm nghĩ nói.

"Cậu cũng có thể hiểu được mà." Ninh Triệt dựa vào bên tường, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

"Tôi là tổ trưởng, các người là thành viên trong tổ, bất kể nhìn thế nào thì tôi cũng cao hơn các người một bậc, muốn quản lý các người cũng là có lý có lẽ, không phải sao."

"Haha… các cô không cảm thấy bản thân rất thấp kém sao?" Chu Tuấn Trì cười lạnh một tiếng, nói:

"Nếu như là trước kia thì tôi còn có thể hiểu được, có Lâm Dật làm chỗ dựa cho các cô, người bình thường cũng sẽ không trêu chọc các cô được, nhưng Lâm Dật đã chết rồi, hai người vẫn còn dùng cái thái độ không coi ai ra gì này hả, tôi muốn hỏi xem, hai người đã thật sự xem mình là đồ ăn rồi?"

Bình Luận (0)
Comment