Vẻ mặt của cảnh sát trung niên trở nên căng thẳng, những người ở phía sau cũng vậy.
Cuối cùng thì là nhiệm vụ như thế nào mà cần để trống cả một tầng lầu chứ?
Cuối cùng, họ nhận được một câu trả lời mơ hồ, chắc là đã xảy ra một vụ trọng án, nếu không không thể nào phái những người ở cấp này đi xử lý được."Được được được, ngài yên tâm, chuyện này cứ để chúng tôi lo hết, chắc chắn không có vấn đề."
Căn cứ vào tình huống như vậy, cảnh sát trung niên không có gì phải do dự, vỗ vỗ ngực đáp ứng.
Đây chắc chắn là một nhiệm vụ nguy hiểm, đừng nói là bỏ trống một tầng này, cho dù là phải làm trống cả tòa nhà này, cũng đều không có vấn đề.
"Vất vả cho mọi người rồi."
"Không vất vả, chuyện nên làm thôi." Cảnh sát trung niên nói:
"Nhưng chỉ sơ tán một mình tầng này không biết là có đủ không? Có cần phải làm trống cả tòa nhà này không?"
Lâm Dật dở khóc dở cười, làm những người này hiểu lầm mất rồi.
"Không cần phải phiền phức vậy đâu, chỉ cần làm trống mình tầng này là đủ rồi."
"Được được được, đã biết, chúng tôi nhất định sẽ hợp tác." Người cảnh sát trung niên khách khí nói:
"Nhưng tôi muốn hỏi thêm một chuyện, thật sự không cần phải xử lý hai người bên ngoài bị đánh gãy chân một chút sao?"
"Cho dù có xảy ra chuyện, cũng không có liên quan gì tới mọi người đâu, không cần lo lắng."
"Chúng tôi đã xem xét sơ bộ. Chân của họ đều bị đánh bị gãy rồi. Nếu không nhanh chóng đưa đến bệnh viện, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện mất".
Tuy rằng trong thâm tâm đã xác định hai người bên ngoài là phần tử nguy hiểm, nhưng bọn họ cũng phải có nhân quyền.
Trước khi thực hiện bước xử lý tiếp theo, cũng cần đưa họ đi kiểm tra và phương pháp điều trị.
"Không cần, cứ để bọn họ ở bên ngoài đó đi, đừng ai quan tâm tới cả." Lâm Dật nói:
"Anh chỉ cần giúp đỡ sơ tán hết người ở tầng này là được rồi."
"Được, cứ giao cho tôi là được rồi."
Sau khi đáp ứng một tiếng, cảnh sát chuẩn bị dẫn người rời đi.
Đồng thời, những người đứng xem ở bên ngoài phòng cũng không có tản ra, đều đang chỉ trỏ bàn tán.
Ngoại trừ những người này, Ngụy Dụ Long và Chu Tuấn Trì bị đánh thành tàn phế, cũng được nhân viên khách sạn đặt trên cáng.
Chuẩn bị lát nữa sẽ đưa tới bệnh viện.
"Những người bên trong là thúc thủ chịu trói sao? Tại sao lại không có động tĩnh gì hết vậy?"
"Chốc lát có nhiều người tới như vậy, đối phương chỉ có 3 người, trong đó 2 người lại còn là nữ, căn bản cũng không có cơ hội để phản kháng, vậy thì có thể có động tĩnh gì được."
"Đúng vậy, người ta đều là người có súng ống đạn thật, cho dù là ai, đều sẽ giơ tay đầu hàng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy."
Lúc này Chu Tuấn Trì đã tỉnh lại, cơn đau ở chân khiến hắn tê dại.
"Ngụy ca, cảnh sát có thể bắt được bọn họ sao." Chu tuấn trì đứt quãng nói.
"Không thể." Ngụy Dụ Long nói:
"Cấp bậc của họ là trung tá. Cảnh sát không thể làm gì họ, mà những điều đó không quan trọng với chúng ta nữa. Chỉ cần chúng ta có thể đến bệnh viện, mọi thứ sẽ ổn."
Chu Tuấn Trì không còn gì để nói, tuy rằng đã gọi điện thoại cho gia đình, nhưng việc chính của hắn bây giờ vẫn là đến bệnh viện, ở đây không được lãng phí.
Nếu không cái chân của mình coi như toi đời rồi.
Cạch----
Ngay khi mọi người đang nói chuyện, cánh cửa phòng được mở ra, khiến cho những người vây quanh xem đều phải nín thở, theo bản năng nhường đường đi ra, để tránh làm chậm chuyện của người khác.
Nhưng mà, lúc cảnh sát đi ra, tất cả người xem xem ngây người.
Người dẫn đầu của bọn họ hướng về phía nam nhân vừa động thủ khi nãy liên tục gật đầu khom lưng, vô cùng khách khí.
Đây là tình hình gì vậy?
Sao cứ như đang đóng phim thế này?
Mà đối với cảnh tượng như thế này, Ngụy Dụ Long cùng Chu Tuấn Trì đều biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một chuyện thật sự bình thường, muốn thông qua thủ đoạn bình thường để giải quyết, đối với đám người Khâu Vũ Lạc mà nói là không thể nào
Phải giao cho người trong nhà mình mới có thể giải quyết, chỉ cần những cảnh sát này có thể đưa bọn tới bệnh viện là được rồi."
"Người phụ trách khách sạn ở đâu."
Cảnh sát trung niên cũng không có để ý ánh mắt của người khác, nghiêm túc nói.
"Đồng chí cảnh sát, tôi là quản lý khách sạn, có chuyện gì ngài cứ nói."
"Hết sức tìm cách để đổi phòng cho khách tầng này sang những tầng khác đi, để trống tầng này lại."
"Được, tôi sẽ cố gắng đi xử lý ngay."
Nếu như Lâm Dật nói ra lời này, bên phía khách sạn chắc chắn sẽ không phối hợp, chuyện này đối với khách sạn mà nói cũng là một loại tổn thất.
Nhưng Cảnh sát đã lên tiếng, hiệu quả sẽ khác ngay.
Người ta là nhân viên chính phủ, xảy ra chuyện thế này, nhất định sẽ phải phối hợp.
Rất nhanh, dưới sự khai thông của cảnh sát, những người cùng tầng đều đã rời đi.
"Tốt lắm, rút thôi!"
Chu Tuấn Trì: ???
Nhìn thấy Cảnh sát rời đi, Ngụy Dụ Long cùng Chu Tuấn Trì đều trợn tròn mắt.
"Cảnh, cảnh sát…" Ngụy Dụ Long nói: "Còn chúng tôi nữa mà, đưa chúng tôi tới bệnh viện…"
"Đưa mấy người tới bệnh viện?"
Cảnh sát trung niên nhìn hai người, hừ lạnh một tiếng: "Các người ở thì cứ lại đây tự sinh tự diệt đi, rút quân!"
Nhìn mười mấy viên cảnh sát rời đi, nét mặt của Ngụy Dụ Long và Chu Tuấn Trì lập tức đơ ra.
Không rõ Khâu Vũ Lạc đã nói gì với bọn họ, vậy mà ngay cả mình cũng không quan tâm!
Chẳng lẽ còn muốn cho mình, ở trong này chịu đựng đau đớn sao không?
Trong phòng, khâu vũ lạc hướng tới mắt mèo trên cửa nhìn nhìn.
"Bên ngoài mọi người đều đi hết rồi, nhưng Ngụy Dụ Long và Chu Tuấn Trì bị để lại, không ai quan tâm tới bọn họ."
"Chuyện đó là chắc chắn rồi, cảnh sát cũng không muốn tự làm mình mất mặt." Lâm Dật nói.
"Cậu để bọn họ ở lại đây, hơn nữa còn không cho cảnh sát xử lý, là muốn đợi người nhà bọn họ tới đây sao."
"Có thể nói là như vậy." Lâm Dật nhìn nhìn đồng hồ, nói:
"Tốc độ của mấy kẻ giúp đỡ này cũng chậm thật đó, nếu như đến muộn thêm chút nữa, có khi bọn hắn chết luôn không chừng."
"Vậy không phải rất tốt sao, coi như đến nhặt xác."
Ninh Triệt từ phòng tắm đi ra, sửa sang lại trang điểm trên người, rõ ràng nhất chính là vết bầm tím bên mặt phải, chỗ còn lại bị quần áo che lấp.
Ánh mắt của Lâm Dật liếc nhìn hai người bọn họ một cái: "Trạng thái hiện tại của hai người có ổn không? Có thể ra ngoài rồi chứ?"
"Ra ngoài thì không sao cả." Ninh Triệt nói:
"Cậu có việc gì sao?"
"Giờ đã là mấy giờ rồi, tôi còn chưa ăn cơm trưa." Lâm Dật nói: "
"Hai người không phải nói tìm được một quán lẩu đặc biệt ngon sao, chúng ta đi nếm thử đi."
Khâu Vũ Lạc chỉ chỉ ngoài cửa: "Không phải cậu nói phải xử lý hai người nhà của hai người bọn họ sao, nếu đi rồi còn xử lý như thế nào?"
"Tôi định xử lý bọn họ, nhưng tôi không nói sẽ tự mình giải quyết." Lâm Dật nở một nụ cười xấu xa: "Trước hết đi ăn cho no bụng trước đã, đợi tới khi trở về, tôi đoán mọi chuyện đã xử lý xong gần hết rồi."
Hai người phụ nữ nhìn nhau, tự hỏi Lâm Dật đã nghĩ ra cái quái gì vậy.
Nhưng nhìn tư thế này, đoán là chuyện Ngụy gia và Chu gia cũng đã xác định sẽ đi tới cái chết rồi.
"Nếu như đã thu xếp ổn thỏa rồi thì 2 chúng tôi cũng không có chuyện gì, đeo khẩu trang mang kính râm là ok."
"Đi thôi."
Sau khi hạ quyết tâm, 3 người lần lượt đi ra ngoài.
Lại nhìn thấy 3 người Lâm Dật, Ngụy Dụ Long cùng Chu Tuấn Trì bị dọa đích đến mức run run.
"Mày, mày muốn làm gì."
"Nhìn hai người bị dọa kìa, chỉ đi ăn cơm thôi mà. Đến nổi phải sợ tôi như vậy sao?"