Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1913 - Chương 1911: Không Rét Mà Run

Chương 1911: Không Rét Mà Run
Chương 1911: Không Rét Mà Run

Lời nói của Lâm Dật khiến những người có mặt run lên, đều phải nhường chỗ theo bản năng.

Người đàn ông tàn nhẫn này không phải là thứ mà một thường dân bình thường nhỏ bé như bọn họ có thể khiêu khích, vậy nên cứ làm như lời anh ta nói thì hơn.

Lâm Dật bế Ninh Triệt, về tới phòng của chính mình.

"Đợi chút đợi chút, tạm thời đừng buông ra, cứ ôm thêm lúc nữa đã, lâu lắm rồi anh không có ôm tôi như vậy."

"Giờ đã là lúc nào rồi, cô có thể nghiêm túc chút được không."

Khưu Vũ Lạc phàn nàn một câu, Lâm Dật tiện tay đặt cô lên giường.

"Đm, nhẹ chút, đau quá."

"Tạm thời đừng động đậy, để tôi xem giúp cô."

Lâm Dật chìa tay, sờ sờ trên người Ninh Triệt, chủ yếu là muốn kiểm tra xem xương cốt của cô có xảy ra vấn đề gì hay không.

Chỉ cần xương cốt không sao, còn những vết thương ngoài da thì dưỡng thương vài ngày là khỏi.

Mười mấy phút sau, Lâm Dật nói: "Vấn đề không lớn, đều là bị thương ngoài da."

"Cũng may mà cậu tới đúng lúc, nếu không cái tên ngụy dụ long kia, thật sự có thể bóp chết tôi luôn đó."

"Tôi đã nói với cô tôi sẽ trở ngay, không thể trì hoãn một lúc được hả?"

"Cậu nghĩ tôi không muốn hả." Ninh Triệt trừng mắt nói:

"Ngụy Dụ Long kia là một tên đại ngốc, căn bản không cho chúng tôi cơ hội phí lời đã lao lên đánh chúng tôi rồi, chúng tôi còn làm thế nào được."

"Nhưng mà trình độ của hắn quả thật không tệ, lại còn thêm cả Chu Tuấn Trì, hai người chắc chắn không phải đối thủ."

"Bây giờ không phải lúc nói những lời này."

Khưu Vũ Lạc tương đối lý trí nói:

"Ngụy Dụ Long cùng Chu Tuấn Trì đều bị cậu đánh thành tàn phế rồi, việc này ở Dung Thành, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn."

"Tôi biết chứ, ước gì bọn họ tới đây tìm tôi nhỉ."

Lâm Dật lần này đến đây, ngoài mục đích đến xem chuyện xảy ra ở nhà họ Chu, một mục đích khác là tìm cách làm suy yếu sinh lực của tổ 4.

Thông qua bước đầu tính toán, ngoại trừ Trần Quan Kiệt bị bắt đi, nhóm 4 vẫn còn lại 23 người.

Dựa theo ý của Lục Bắc Thần, nhưng người này không giữ lại một ai cả, tất cả đều giao cho cấp dưới trở về, nếu vậy thì thứ anh cần đối mặt, chính là 23 gia tộc.

Dựa vào sức lực của bản thân, đối mặt với hai mươi mấy gia tộc này, tất nhiên là rất khó khăn.

Nếu như bản thân có thể âm thầm tiêu diệt mấy cái, lực cản của Lục Bắc Thần nhỏ đi nhiều.

Bây giờ nhà họ Ngụy và nhà họ Chu chính là mục tiêu rất tốt.

"Quân nhân của nhà họ Ngụy và nhà họ Chu không dễ đụng vào đâu. Đừng xem nhẹ." Khưu Vũ Lạc nói:

"Theo tôi được biết, bố của Ngụy Dụ Long là Ngụy Thế Phổ, bố của Chu Tuấn Trì là Ngụy Kim Ba, bọn họ đều là những người xuất ngũ từ lữ đoàn Trung vệ, hơn nữa đều đã tới cấp C, cậu không thể nào là đối thủ của bọn họ được, chuyện này không thể dính vào."

"Tôi biết."

Dù trước đó anh đã đánh bại Tôn Mãn Lâu là cấp C, nhưng đó là do anh ta mới bước vào cấp C nên nền tảng của anh chưa vững chắc.

Nhưng ngay cả như vậy, bản thân cũng phải chiến đấu qua lại với anh ta, miễn cưỡng lắm mới có thể đánh bại được.

Nếu như được thay thế bởi một người khác, hơn nữa lại đã từng ở trong Lữ đoàn Trung vệ, không biết liệu anh có thể chiến đấu được hay không.

Nhưng nếu như mình mang Tống Kim Dân tới, thì không cần để những thứ yêu ma quỷ quái này vào trong mắt nữa.

"Đúng rồi, còn có một chuyện phải với nói với cậu." Khưu Vũ Lạc nói:

"Tất cả những suy đoán trước đó đều đã được xác nhận. Chu Nguyên đã sắp đặt tai mắt tay chân của chính mình ở nhà họ Chu, đấy cũng chính là lý do khiến chúng ta bị bại lộ."

Lâm có chút đăm chiêu đích gật gật đầu: "Mọi người xử lý việc của nhà họ Chu, còn tôi sẽ xử lý việc của nhà họ Ngụy và nhà họ Chu."

"Cậu nghĩ ra cách gì sao?" Khưu Vũ Lạc hỏi:

"Cậu đánh bọn họ thành 2 kẻ tàn phế rồi, hai gia tộc của bọn họ sẽ sớm nhận được tin tức, chẳng bao lâu sẽ tới đây thôi."

"Chuyện này tôi biết, hai người không cần phải lo, tôi có chừng mừng…"

Cộc cộc cộc

Ngay lúc ba người đang nói chuyện, cửa phòng bị gõ vang lên, hơn nữa tiếng gõ còn rất nặng nề.

Lai giả bất thiện, rất không khách khí.

"Không thể tới nhanh như vậy chứ?" Ninh Triệt nói.

"Tôi đi xem xem."

Lâm Dật xoay người đi mở cửa, phát hiện bên ngoài có hơn mười người cảnh sát đang đứng đó.

Ngay khi cửa được mở ra, đã nhắm súng vào Lâm Dật!

"Không được cử động!"

Khi khách sạn gọi điện báo cảnh sát, bên phía khách sạn cũng đã giải thích rõ tình hình bên này, không nói lời nào đã đánh gãy chân hai người liền, những người như vậy nhất định rất nguy hiểm, phải xử lý nghiêm túc!

Nhưng mà, khi thấy người tiến vào là cảnh sát, biểu cảm của Khưu Vũ Lạc cùng Ninh Triệt cũng không căng thẳng lắm nữa.

Chuyện nhỏ thôi ấy mà."

"Đây là làm gì vậy? Không nhất thiết phải bày binh bố trận lớn đến vậy chứ." Lâm Dật cười nói.

"Đừng cợt nhả với chúng tôi, mau dơ tay lên!"

Lâm dật cười cười, rất nghe lời dơ hai tay lên.

"Người đâu, mau bắt cậu ta về tra khảo!"

Cảnh sát trung niên đi đầu hô lên một tiếng, đồng thời có hai cảnh sát cầm còng tay đi tới trước mặt Lâm Dật, chuẩn bị ra tay.

"Bỏ súng xuống đi, đều là người một nhà cả."

Sau khi chào hỏi một câu, Khưu Vũ Lạc xuất trình giấy tờ tùy thân của mình, đem nó về phía viên cảnh sát dẫn đầu.

Một cách vội vàng, viên cảnh sát dẫn đầu đã lấy giấy chứng nhận của Khưu Vũ Lạc.

Phát hiện ra một quyển sổ chứng nhận sĩ quan màu đỏ rất rõ ràng!

"Trung, trung tá…"

Biết được thân phận của Khưu Vũ Lạc, những người khác đều bị dọa choáng váng.

Đây là thân phận thần tiên gì vậy chứ!

"Tất cả bỏ súng xuống!"

Sau một tiếng ra lệnh này, không khí trong phòng trở nên căng thẳng hẳn lên.

"Thủ trưởng, mọi người là đang chấp hành nhiệm vụ sao?" cảnh sát trung niên hỏi.

"Ừm." Khưu Vũ Lạc gật gật đầu: "Bọn họ đều là chiến hữu của tôi, có quân hàm giống tôi, chuyện này mọi người không cần tham dự vào đâu, chúng tôi sẽ tự mình xử lý."

"Quân hàm giống nhau…"

Lúc này đây, biểu cảm khi nhìn Lâm Dật của mọi người đều trở nên thay đổi.

Hoặc có thể nói, biểu cảm của ba người này, đều không được tự nhiên.

Còn trẻ như vậy, đã có quân hàm cao như thế, thân phận của bọn họ thật sự rốt cuộc là cái gì chứ?

"Thủ trưởng, theo phép phải làm, chúng tôi có thể kiểm tra giấy chứng minh của hai người kia được không?"

"Đương nhiên."

Khưu Vũ Lạc lấy giấy chứng nhận trên người Ninh Triệt ra, Lâm Dật cũng đồng thời giao ra.

Sau khi kiểm tra lại một lượt, thấy không có vấn đề gì, hơn chục người đồng thanh chào.

"Thật sự ngại quá, chuyện này đã gây ra hiểu nhầm, chúng tôi đi ngay đây."

"Không sao đâu, các cậu cũng không phải cố ý."

"Còn hai người ở phòng bên cạnh thì sao?" Người cảnh sát trung niên ngập ngừng hỏi:

"Vết thương rất nghiêm trọng. Nếu như còn không xử lý, có thể sẽ bị tàn phế."

"Không sao, không cần quan tâm đâu, chúng tôi đang chấp hành làm nhiệm vụ, mọi người cứ việc trực tiếp rời đi là được."

Mười mấy người đều cảm thấy không rét mà run, mạnh mẽ đánh gãy chân người ta, thế mà còn nói không cần phải xen vào.

Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được!

"Vậy chúng tôi đi trước. Nếu như có gì cần, có thể lập tức gọi điện thoại cho chúng tôi, địa phương hoàn toàn hợp tác."

"Đợi đã."

Ngay lúc mấy người định rời đi, Lâm Dật đã gọi bọn họ lại: "Có chuyện này cần mấy người hỗ trợ."

"Được, ngài cứ nói."

"Đi nói chuyện với khách sạn xem có thể chuyển hết khách ở tầng này sang tầng khác không. Tốt nhất là để trống tầng này."

Bình Luận (0)
Comment