"Cậu quen người này sao?"
Lúc nói chuyện, Ngụy Dụ Long buông lỏng tay ra, Ninh Triệt cũng được dịp có cơ hội thở dốc.
Bởi vì hắn nhìn thấy sắc mặt Chu Tuấn Trì không được tốt lắm.
Điều này cũng khiến hắn nghi ngờ, dù sao hắn cũng là người đã từng nhìn thấy cảnh tượng lớn, dưới tình huống bình thường sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy.
"Trình độ của hắn vô cùng cao, tôi không phải đối thử của hắn."
Nghe thấy câu nói này, thần sắc của Ngụy Du Long lập tức trở nên nghiêm túc.
Hắn biết trình độ của Chu Tuấn Trì, nếu Chu Tuấn Trì còn nói ra lời như vậy, thì người trước mặt này, nhất định phải rất thận trọng.
"Hóa ra người đi cùng bọn họ tới đây, không phải phế vật Đào Thành kia, mà là mày." Ngụy Dụ Long thấp giọng.
Lâm dật không nói chuyện, đi đến trước mặt Ninh Triệt, đỡ cô dậy, giúp cô đứng lên.
"Thế nào rồi."
"Tạm thời còn chưa chết được." Ninh Triệt đổ mồ hôi lạnh đầy người, không ngừng thở hổn hển, đứt quãng mà nói:
"Kẻ này là Ngụy Dụ Long, cũng là người tổ 4."
"Đoán được." Lâm Dật nói, mặt không chút thay đổi.
Ở Dung Thành, người có thể đi cùng với Chu Tuấn Trì, hơn nữa có thực lực mạnh mẽ như vậy. Ngoại trừ Ngụy Dụ Long ra không còn ai.
Chỉ là anh không ngờ tới, hai người này tìm đến nơi đây nhanh như vậy.
Xem ra những người xuất thân từ tổ 4, năng lực cá nhân cũng không tồi.
Lúc này, Khưu Vũ Lạc đi tới: "Cậu xử lý hai kẻ kia đi, để tôi chăm sóc Ninh Triệt cho."
Lâm Dật gật gật đầu, đối diện trực tiếp với Ngụy Dụ Long cùng Chu Tuấn Trì.
"Quả nhiên không hổ là người xuất thân từ tổ 4, tốc độ cũng khá nhanh đó." Lâm Dật đè thấp thanh âm, chỉ chỉ Chu Tuấn Trì: "Chẳng lẽ cái tên phế vật này, không nói cho mày biết, đừng có đụng vào người của tao ư."
Sự khủng bố của Lâm Dật, đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với Chu Tuấn Trì.
Không phải bởi vì trình độ của hắn cao như thế nào, mà là vì anh dám tấn công Triệu Hà - tộc trưởng của năm gia tộc lớn!
Ở cả cái Hoa Hạ này, cũng không có vài người có lá gan như vậy!
Theo bản năng, Chu Tuấn Trì lùi ra sau vài bước, còn chưa bắt đầu đánh, hắn đã sợ hãi rồi .
Nhưng tên ngu Ngụy Dụ Long không có để ý tới điểm này.
Tuy rằng người đàn ông trước mắt rất mạnh, nhưng hắn cho rằng, dựa vào trình độ của chính mình, muốn đối phó với hắn, cũng không phải vấn đề.
"Mày từ đâu đây tới? Đây là chuyện nội bộ của bọn tao. Nếu không muốn gãy chân thì cút khỏi đây!"
Lâm Dật cúi đầu nhìn một cái: "Vậy thì mày cũng đừng cần đôi chân này của mày nữa!"
Thấu Lâm Dật không hề có ý khuất phục đích, Ngụy Dụ Long cũng không muốn phí lời thêm với anh nữa, nắm chặt hai đấm, lao về phía anh!
Cùng lúc đó, lâm dật cũng động thủ!
Đùng đùng đùng!
Chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi vài giây, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu!
Trong quá trình này, Lâm Dật nhận thấy nền tảng của Ngụy Du Long rất vững chắc, cũng không thể nào đem ra so sánh với Chu Tuấn Trì được.
Nhưng người càng kinh ngạc hơn lại là Ngụy Du Long!
Hắn cho rằng với trình độ của bản thân, trong vòng mười mấy chiêu, nhất định có thể đẩy lùi anh!
Nhưng tôi không ngờ rằng anh có thể đối phó với nó một cách dễ dàng như vậy!
"Chẳng trách có thể đánh bại được Chu Tuấn Trì, trình độ cũng khá đó, vậy thì phải nghiêm túc một chút rồi."
Vừa dứt lời, Ngụy Du Ling đã tung chân lên, đá về phía Lâm Dật!
Cũng vừa hay đúng lúc này, Lâm Dật tung đòn phản kích!
Lông mày khẽ nhướng lên, vẻ mặt nổi giận, cứ giống như một con mãnh thú chuẩn bị ăn thịt người vậy!
Rầm!
Một âm thanh vang lên, hai chân của hai người đạp mạnh vào nhau!
"Điều này sao có thể!"
Trong khoảnh khắc giao chiến, khiến cho Ngụy Dụ Long trợn tròn ánh mắt!
Hắn vốn tưởng rằng ở trình độ của mình, chỉ cần một chiêu là có thể đánh gãy xương đối phương, nhưng hắn không nghĩ tới khi cú đá này đập vào chân anh, chẳng khác gì đá vào một tấm thép vậy!
A----
Giây tiếp theo, một tiếng hét truyền đến, Ngụy Dụ Long ôm chặt bắp chân, đau đớn nằm trên mặt đất!
"Ngụy ca!"
Chu tuấn trì bị dọa đến ngu người, đánh chết hắn cũng chưa nghĩ đến, một người mạnh như Ngụy Dụ Long sao lại có thể thua người đàn ông đeo khẩu trang kia một cách như vậy!
Thấy tình huống không thể khống chế được, Chu Tuấn Trì vọt qua, hướng tới phía Ngụy Dụ Long!
Người đàn ông này mạnh quá mức, hoàn toàn không phải kẻ bản thân có thể ứng phó!
Ngoại trừ chạy trốn, không có lựa chọn nào khác!
Rầm!
Ngay lúc Chu Tuấn Trì đang đỡ Ngụy Dụ Long dậy, Lâm Dật đá một đá về phía trước, đá lên cằm hắn!
Lại là một tiếng hét thảm thiết truyền đến!
Với một lực lượng khổng lồ, răng môi Chu Tuấn Trì lẫn lộn, máu cũng đã chảy ra, trông hắn ta còn thảm hơn cả Ngụy Dụ Long!
Lúc này, nhìn thấy tình hình bi thảm của Chu Tuấn Trì, giường như Ngụy Dụ Long cảm thấy nỗi đau trên chân mình nhẹ đi không ít.
Cũng chính lúc này Ngụy Dụ Long mới thực sự hiểu người đàn ông đeo khẩu trang này tàn nhẫn đến mức nào!
"Mày, mày đừng qua đây!"
Ngụy Dụ Long lết cái chân đã bị phế của mình, bò tới cửa.
Đối với hắn mà nói, người đàn ông trước mặt hắn đại diện cho một sự khủng bố, hắn phải tìm cách trốn thoát khỏi đây!
"Đánh người của tao rồi, còn muốn bỏ đi?"
Lâm Dật lạnh mặt, không cho Ngụy Dụ Long bất kỳ cơ hội nào!
Nâng cao chân phải lên, giẫm lên chân còn lại của hắn!
A-----
Cùng với âm thanh tiếng xương cốt nứt vụn, còn có tiếng kêu thảm thiết của Ngụy Dụ Long!
Đau đớn khiến hắn suýt chết!
Lúc này, hai chân của hắn đều bị Lâm Dật phế đi.
Nửa đời còn lại, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Chu Tuấn Trì ở một bên ngu người luôn rồi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cũng không kém gì Ngụy Dụ Long.
Trình độ của hắn không bằng Ngụy Dụ Long, nam nhân này sẽ không buông tha!
Rầm rầm rầm!
Không nói hai lời, Châu Tuấn Trì quỳ trên mặt đẩ, khấu đầu lạy ba lạy.
Đã tới lúc này rồi, hắn cũng không còn quan tâm đến vấn đề thể diện nữa.
Hắn không muốn nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn.
"Tốt xấu cũng là người của Lữ đoàn Trung Vệ, ngay cả chút kiên cường ấy cũng không có sao." Lâm Dật thấp giọng nói:
"Cũng may mày không bị bắt, nếu không cả Lữ đoàn Trung vệ đều bị mày bán mất!"
Rắc!
Rắc!
Lâm Dật liên tục dùng hai chân, đạp gãy hai chân của Chu Tuấn Trì, trừng hai mắt một cái rồi trực tiếp ngất đi.
"Bây giờ phải làm sao đây."
Hai kẻ kia bị xử lý xong, Khưu Vũ Lạc đỡ Ninh Triệt đi tới bên đó.
"Về phòng của tôi trước đi, về phần hai kẻ này, cứ để ở đây cho tự sinh tự diệt."
"Được."
Bước tới trước mặt Ninh Triệt, Lâm Dật ôm eo bế cô lên, đi về hướng phòng mình.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng có không ít người vây quanh, đều là bị tiếng đánh nhau vừa rồi hấp dẫn tới.
Ngoại trừ những người cùng tầng, còn có cả nhân viên công tác của khách sạn.
Vốn dĩ chỉ nghĩ chỉ là một cuộc đánh nhau bình thường, nhưng không ngờ khi tới đây xem náo nhiệt, lại bi thảm đến vậy.
Mà vừa mới lúc nãy, khi hiện trường vượt quá tầm kiểm soát, khách sạn đã gọi cảnh sát và muốn các chuyên gia đến đây để xử lý chuyện này.
"Thư anh, chuyện này…"
Quản lý khách sạn cũng bị dọa tới kinh hãi.
Ban ngày ban mặt mà đi đánh gãy chân của người ta, người này quả là không sợ ai cả!
Nhưng việc giữ trật tự của khách sạn là công việc của hắn, nên hắn đành bạo gan tới hỏi một câu.
"Anh về tính giá trị tổn thất đi, tôi sẽ bồi thường theo giá gốc."
Thấy Lâm Dật còn có thể nói chuyện được, quản lý khách sạn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, thử thăm dò hỏi:
"Vậy còn người trong phòng kia…"
"Đừng có ai xen vào, nếu không tự mà chịu lấy hậu quả.