Mặc dù Lữ đoàn Trung vệ khuyến khích bàn luận, nhưng loại chiến đấu ở cấp bậc này, quả thật vẫn được cho phép.
Và những gì Ninh Triệt nói chính xác là tình huống mà hai người đang ở lúc này.
Bởi vì lữ đoàn trung vệ đã khởi động kế hoạch xuất ngũ của bọn họ, chỉ là chưa phê chuẩn văn bản chính thức xuống thôi.
Cho nên nghiêm túc mà nói, bọn họ đã không còn được xem như người của Lữ đoàn nữa rồi!
"Là có thể thế nào, chứ không phải còn có thể thế nào." Ngụy Dụ Long mặt không chút thay đổi nói:
"Vẫn là câu nói vừa rồi, nếu như còn không ngưng hành vi của chính mình, cũng đừng trách chúng ta không khách khí ."
"Haha…" Ninh Triệt cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
"Trong lòng chúng tôi đều biết rõ tâm tư cẩn thận của mấy gia tộc các ngươi. Không phải các người chỉ muốn nhân cơ hội này thôn tính sản nghiệp của nhà họ Chu và tập đoàn Lăng Vân sao? Suy tính của các người, chỉ sợ là không thể thành hiện thực được."
"Tôi biết, mục đích các cô làm như vậy, cũng không phải vì bảo hộ nhà họ Chu, chỉ là tiện thể làm mà thôi, mục đích thật sự là muốn bảo hộ tập đoàn Lăng Vân." Ngụy Dụ Long nói:
"Nhưng Lâm Dật đều đã chết, hơn nữa hắn cũng không có người nối nghiệp, cuối cùng công ty này, đương nhiên sẽ bị sụp đổ, cô làm như vậy là phí công mà thôi, cần gì phải thế, không cần biết nói như thế nào, chúng ta cũng đều từng là chiến hữu, không nhất thiết phải làm tổn thương hòa khí."
Tuy rằng trình độ của Ngụy Du Long quả thật rất cao, nhưng chỉ số thông minh cũng chẳng cao được như vậy, bộ dạng trông không thông minh tí nào.
Hắn nói ra những lời này, không còn nghi ngờ gì đem kế hoạch của chính mình, toàn bộ đều khai ra bằng hết.
Và điều này cũng gần giống như những gì ba người đã phân tích.
Nhưng hiện tại ngay tại lúc này, đã đem mấy thứ này khai bằng hết ra, rõ ràng không thích hợp cho lắm.
Hữu dũng vô mưu, chính là dùng để nói những kẻ như hắn .
Ninh Triệt khẽ lộ ra ý cười trên khóe miệng, ba của Lâm Dật thật đúng là không chém gió.
An bài anh diễn vở kịch giả chết này, thế mà có thể khui ra được nhiều kẻ có lòng mang kế hoạch nham hiểm đến vậy.
Có thể thành cấp S trong quá khứ, quả nhiên là có bản lĩnh.
"Tôi không muốn nói thêm những thứ khác với cậu nữa, nhưng vẫn là câu nói kia, tôi không thể nào để các người đụng tới tập đoàn Lăng Vân đâu."
"Vẫn còn cứng miệng đến mức nào sao? Không sợ tôi đánh chết cô hả?" Chu Tuấn Trì trêu đùa:
"Nếu như Đào Thành ở đây, có lẽ lúc đối phó còn hao tốn chút sức lực, nhưng hắn không ở đây, hai người các các cô chẳng có cơ hội đâu."
Đào Thành?
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, vài giây sau mới hiểu được hắn là có ý gì.
Tin tức liên quan đến mình, chắc chắn là hắn moi ra được từ chỗ Chu Nguyên.
Mà tin tức Chu Nguyên có được, chắc chắn là do cơ sở ngầm mà hắn bố trí ở nhà họ Chu!
Lâm Dật được mang theo tới, lại bị nhầm thành Đào Thành!
Như vậy là có thể giải thích được.
"Không có cơ hội bọn tôi cũng sẽ không bỏ cuộc." Khóe miệng của Ninh Triệt, lộ ra một ý cười khó có thể nắm bắt được, thậm chí còn có thể nói là cười xấu xa.
Trong tình hình hai đấu hai, chính mình và Khưu Vũ Lạc chắc chắn không phải đối thủ hai người bọn họ.
Điều cần làm hiện tại, chính là kéo dài thời gian, chờ Lâm Dật trở về, tất cả đều sẽ đâu vào đó.
"Con đàn bà thối, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Ngụy dụ long chính là một tên ngốc điển hình, căn bản không để cho Ninh Triệt cơ hội nói thêm nửa lời kéo dài thời gian, lại một lần nữa lao vọt lên!
Chu Tuấn Trì cũng không nhàn rỗi, cùng Ngụy Dụ Long hành động cùng nhau.
Mặc dù kỹ năng của anh ta vượt trội so với hai người, nhưng nếu cả hai cùng đối phó với anh ta, cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.
Bản thân mình cũng phải xông lên giúp đỡ, không thể cho hai cô ả có cơ hội!
Khưu Vũ Lạc đối đầu với Ngụy Dụ Long, Chu Tuấn Trì đối đầu với Ninh Triệt!
Hai người phía sau trình độ không cách nhau mấy, đánh nhau khó mà phân biệt được, nhất thời không biết ai chiếm thế thượng phong.
Nhưng tình huống bên phía Khưu Vũ Lạc thì không được tốt cho lắm!
Sau khi giao thủ hơn mười chiêu, Khưu Vũ Lạc đã rơi vào thế hạ phong một cách rất rõ ràng, chỉ có thể bị động phòng thủ!
Đến ngay cả khóe miệng, cũng đều đã chảy ra vết máu!
"Giao cô ta cho cậu, tôi thu phục Ninh Triệt!"
Ngụy Du Long hô lên một tiếng, bảo Chu Tuấn Trì thay đổi đối thủ.
Cứ như vậy, hai bên đều rơi vào thế hạ phong, đẩy Khưu Vũ Lạc cùng Ninh Triệt vào góc chết, trạng thái thảm thiết!
Rầm!
Ngụy Dụ Long một cước đá Ninh Triệt vào tường, không cho cô có cơ hội phản ứng, hắn ta vươn bàn tay to ra, nắm lấy cổ cô, kiên quyết khống chế cô!
"Còn muốn đánh sao, cô muốn để cô ta chết luôn sao?"
Ngụy dụ long mặt không chút thay đổi, ngữ điệu lạnh như băng.
Khưu Vũ Lạc đã bị phân tâm, Chu Tuấn Trì nắm bắt cơ hội này, một cước đá bay, thậm chí đập đến cả bàn trà cũng bị đập nát.
"May buông cô ấy ra!"
Khưu Vũ Lạc trừng mắt mắt nói!
"Buông cô ta ra?"
Ngụy dụ long cười lạnh nói: "Không phải các cô rất mạnh miệng sao, bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi?"
"Phụt!"
Ninh Triệt phun nước bọt tới phía Ngụy Dụ Long: "Những ngày tháng tốt đẹp của hai người sắp kết thúc rồi, muốn chúng tôi rút lui, không thể nào!"
Ngụy Dụ Long híp mắt, tỏa ra sát khí.
Hắn không có bản lĩnh được như Lâm Dật, chỉ dám động thủ với hai người, chứ không dám giết người.
Thế cho nên phẫn nộ trong lòng, tựa như núi lửa phun trào vậy, không thể ức chế.
"Mẹ nó, thật sự nghĩ tao không dám giết người sao!"
Ngụy Dụ Long siết chặt cổ Ninh Triệt, đột ngột nhấc bổng cô lên.
"Khụ khụ khụ…"
Sắc mặt Ninh Triệt trắng bệch, bộ dáng chật vật, nhưng vẫn như trước không có hề nhượng bộ!
"Mẹ nó!
Khưu Vũ Lạc mắng một câu, bộc phát ra khí lực toàn thân, tiến lên hướng Ngụy Dụ Long!
Nhưng Chu Tuấn Trì ở một bên, cũng không có để cho cô dễ dàng thực hiện được, theo sát sau đó vượt lên trên, lại đá cô sang một bên.
Khưu Vũ Lạc gắt gao ôm lấy ngực, không đứng dậy nổi, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Mà ngược lại, Ninh Triệt bên kia, trạng thái còn thảm hơn nhiều.
Trên mặt không có một chút huyết sắc, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào!
Ngụy Dụ Long nhìn chằm chằm cô: "Bây giờ vẫn còn không nhượng bộ sao!"
"Không, không thể nào, các, các người không còn sống được bao lâu đâu." Trữ Triệt nói một cách đứt quãng.
"Sống không được đã bao lâu?" khóe miệng Ngụy Dụ Long, lộ ra ý cười khinh thường:
"Tôi không làm gì cô. Chỉ là thảo luận bình thường thôi. Thực lực của cô không tốt. Bị đánh thành ra thế này, Lữ đoàn Trung Vệ cũng không thể trách chúng tôi."
"Chính là vậy đó." Chu Tuấn Trì châm một điếu thuốc, phụ họa vào:
"Còn có gia tộc của hai cô, mặc dù mạnh hơn nhà chúng tôi một chút, nhưng cũng chỉ có hạn thôi, muốn hạn chế, trừng phạt chúng tôi thì cũng là chẳng có khả năng, tôi rất muốn biết, cô nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ là chỉ Đào Thành sao?"
"Cái tên phế vật Đào Thành kia tôi biết, trình độ còn chẳng bằng chúng tôi." Ngụy dụ long khinh thường nói:
"Nếu ba người cùng nhau đánh, có thể còn phải tốn chút công sức để đối phó, nhưng cả hai đều bị đánh thành ra thế này rồi. Cho dù cậu ta có quay lại, thì có thể làm gì được tôi chứ? Người như cậu ta, tôi chỉ cần một tay alf thu phục được thôi!"
Rầm!
Ngay tại lúc Ngụy Dụ Long đang nói chuyện, cánh cửa phòng bị một cước đá văng ra!
Biến cố bất thình lình xảy ra, làm cho Ngụy Dụ Long và Chu Tuấn Trì có chút bất ngờ, đều quay đầu lại nhìn lại!
Thật ngạc nhiên, phát hiện ra một người đàn ông đeo khẩu trang và đeo kính râm đang đứng bên ngoài!
Nhìn thấy Lâm Dật, sắc mặt Chu Tuấn Trì biến đổi!
Mặc dù đối phương đã thay quần áo nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn vẫn nhận ra, người đứng ngoài cửa chính là người đã đánh bại hắn và Ngụy Du Long ở bệnh viện Dung Hợp!
"Vậy mà lại là mày!"