"Không có việc gì, về sau khẳng định anh sẽ hẹn với em riêng, cho em cơ hội mặc váy ngắn và tất đen."
"Vậy thì em cám ơn Lâm tổng nâng đỡ."
Tắt điện thoại, Lâm Dật lái xe đi tới công ty.
Đến nơi, anh nhìn thấy Hà Viện Viện và Kỳ Hiển Chiêu đều ngồi chờ ở trong văn phòng mới được cải tạo.
"Lâm tổng, anh lại mua đồ ăn ngon cho bọn em sao."
Nhìn qua thấy Lâm Dật mang tới cà phê và bánh ngọt, Hà Viện Viện ngược lại cũng không có khách sáo, thuận tay nhận lấy.
"Lâm tổng, anh có nhiệm vụ gì muốn bàn giao thế?"
Kỳ Hiển Chiêu hỏi.
"Ừm, hơn nữa còn là một nhiệm vụ gian khổ."
Lâm Dật nói ra:
"Công ty TNHH chất bán dẫn Cisco, mọi người đều đã từng nghe nói rồi chứ?"
Kỳ Hiển Chiêu lắc đầu, hiển nhiên hắn không quá quen thuộc đối với những công ty trong nước.
"Em có nghe qua một chút, nhưng không hiểu rõ nhiều, tựa như là một công ty chuyên môn nghiên cứu Chip bán dẫn, mạng không dây wireless chính, mạng lưới cố định, phương tiện kỹ thuật số và các khía cạnh khác của ngành kinh doanh Chip, còn những cái khác thì em không được rõ lắm."
"Như vậy là đủ rồi, anh cần hai người giúp đỡ diễn một màn kịch."
"Màn kịch gì?"
Hà Viện Viện tò mò hỏi.
"Hai người đóng giả thành khách hàng, giúp anh đi tới công ty Cisco nói chuyện làm ăn, muốn đặt đơn hàng 1 tỷ nhân dân tệ mua thiết bị kết nối Chip."
"Lâm tổng, đợi đã."
Hà Viện Viện cắt ngang lời của Lâm Dật:
"Nói chuyện làm ăn thì em có thể hiểu được, nhưng tại sao lại muốn đóng giả?"
"Bởi vì anh cũng không phải thật sự là muốn mua đồ của bọn họ, chỉ muốn trang bức giả vờ giả vịt thôi."
Nét mặt hai người dần trở nên nghiêm túc, cảm giác chuyện này cũng không đơn giản, rất có cảm giác giống một loại trò chơi của nhà tư bản.
"Lâm tổng, công ty gọi là Cisco này, đắc tội với anh sao?"
"Nào chỉ là đắc tội, gần như đè đầu cưỡi cổ anh rồi đấy."
"Vậy tuyệt đối không thể để yên cho bọn họ."
"Anh đã sắp xếp kế hoạch cụ thể xong cả rồi, bây giờ chỉ còn chờ xem kỹ năng diễn kịch của hai người thế nào nữa."
"Yên tâm đi, em đã từng đạt danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc nhất của xóm, về mặt diễn xuất tuyệt đối không có vấn đề gì."
Lâm Dật cười rộ lên,
"Vậy anh an tâm rồi."
"Nhưng bọn em lấy thân phận gì đi tới đó đây? Cũng không thể lấy thân phận của tập đoàn Lăng Vân chứ? Rất dễ dàng bại lộ bản thân ra bên ngoài."
"Sẽ không, anh sẽ thu xếp cho hai người một thân phận khác, bảo đảm kế hoạch không giọt nước bị lọt."
"Lâm tổng, chuyện này có vẻ không hiệu quả cho lắm."
Kỳ Hiển Chiêu đưa ra nghi vấn của mình:
"Dự án trị giá 1 tỷ nhân dân tệ đã không coi là dự án nhỏ nữa. Đối với một dự án lớn như vậy, đối phương nhất định sẽ tiến hành khảo hạch năng lực và uy tín của công ty chúng ta. Ngay cả khi chúng ta muốn lấy thân phận tập đoàn Lăng Vân ra mặt, chỉ sợ đều khó có khả năng."
"Đúng đúng đúng, anh Kỳ ngược lại đã nhắc nhở em."
Hà Viện Viện nói ra:
"Nếu như anh tùy tiện tìm một công ty, chỉ sợ cũng bị lộ tẩy, việc này cần phải thận trọng."
"Tập đoàn Didi có đủ tư cách chứ?"
"Didi?"
Hà Viện Viện và Kỳ Hiển Chiêu liếc nhau một cái, đều thấy được trong mắt đối phương vẻ ngoài ý muốn.
"Lâm tổng, anh muốn sắp xếp cho bọn em, thân phận là giám đốc điều hành của tập đoàn Didi sao?"
"Ừm."
Lâm Dật gật gật đầu,
"Lấy quy mô và uy tín của tập đoàn Didi ở trong nước, cũng đầy đủ để cho hai người ngồi một chỗ đàm phán."
"Lấy quy mô của tập đoàn Didi tất nhiên là đủ rồi, nhưng bọn họ dựa vào cái gì mà phải phối hợp với chúng ta?"
Hà Viện Viện nói ra:
"Đến lúc đó người ta gọi điện thoại cho tập đoàn Didi, vậy thì thân phận của chúng ta sẽ bị lộ tẩy."
"Trên tay của anh nắm giữ 20% cổ phần tập đoàn Didi, em nói anh có thể lấy tới hai cái thân phận giám đốc điều hành hay không?"
Phốc!
Hà Viện Viện vô cùng ngạc nhiên, suýt chút thì phun cả ngụm cà phê trong miệng ra ngoài.
"Anh lại là cổ đông của Didi? !"
Ông chủ của mình đến cùng có bao nhiêu lợi hại đây?!
Lại có cổ phần của Didi!
Ông chủ thật trâu bò!
"Chuyện này có là cái gì đâu."
Lâm Dật nói ra:
"Tương lai, Didi chính là một khối bản đồ quan trọng trong trung tâm dữ liệu lớn của chúng ta và thu mua bọn họ cũng chính là một bộ phận trong mục tiêu chiến lược của anh."
Hà Viện Viện chống cằm có phần hối hận nói:
"Em giống như bị bao nuôi quá."
"Được rồi, đừng làm loạn nữa."
Lâm Dật cười nói:
"Đợi lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho Điền Nghiên ở bên tập đoàn Didi, bảo cô ấy xử lý tốt việc này và đồng thời ở trên trang web chính thức của tập đoàn Didi đăng tải một tuyên bố nhận chức chính thức. Đến lúc đó, hãy để anh Kỳ đi nói chuyện, còn em làm thư ký của anh ấy."
"Được."
Hà Viện Viện đáp ứng,
"Hiện tại, thân phận của em vẫn là giám đốc tài chính CFO của công ty Mỹ Đoàn đấy, thân phận của em còn phải giữ bí mật cẩn thận."
"Yên tâm đi, việc này anh đều đã cân nhắc đến, yên tâm to gan làm là được rồi."
Lâm Dật nhìn Hà Viện Viện nói:
"Nhưng mà em cần phải mau chóng từ chức ở bên phía công ty Mỹ Đoàn đi, không cần thiết kéo dài thời gian."
"Vâng."
Hà Viện Viện cười nhìn Lâm Dật,
"Lâm tổng, hai đứa em đều là người làm công, để cho bọn em đóng vai lãnh đạo cấp cao đến cũng không có vấn đề gì, nhưng xe công của em hình như cấp bậc không quá đầy đủ."
"Có lời gì mau nói, có câu gì nhanh lấp."
"Em không cần lấp cái gì."
Hà Viện Viện ưỡn ngực, nói:
"Cũng chỉ là muốn mượn anh chiếc Koenigsegg chạy một chút, em còn chưa từng được ngồi trên loại xe xịn như vậy đâu."
"Em xem giám đốc điều hành nhà ai lái xe Koenigsegg, vậy mà muốn dùng để trang bức."
"Vậy sao anh còn mua Koenigsegg?"
"Chính vì để trang bức nên anh mới mua."
Hà Viện Viện: . . .
Kỳ Hiển Chiêu. . .
Vị sếp mới thật là một người đặc biệt!
"Vậy làm sao bây giờ? Xe công của em cũng không thích hợp."
Hà Viện Viện nói:
"Thực sự không được thì phải lái chiếc Maserati của chị Kỷ."
"Không cần, anh có chiếc Rolls-Royce Phantom, hai người cầm lấy lái đi."
"Hắc hắc, Rolls-Royce Phantom cũng được, xe hơi sang trọng hơn 9 triệu tệ đó."
"Thật có thể trang bức, còn Rolls-Royce Phantom cũng được, em sắp bắt kịp Kiến Lâm."
Đậu đen rau muống một câu, Lâm Dật lấy ra chìa khóa dự bị trong nhà, giao cho Hà Viện Viện.
"Đây là chìa khóa dự phòng của nhà anh, đến lúc đó hai người đi đến gara lấy xe là được. Sau đó, anh sẽ thu xếp tài xế cho hai người, việc này coi như hoàn mỹ."
"Lâm tổng, nhà anh ở đâu?"
"Cửu Châu Các."
"Không phải chứ, biệt thự Cửu Châu Các nó chính là khu biệt thự số một ở thành phố Trung Hải, một căn bất kỳ đều trị giá mấy tỷ nhân dân tệ."
Hà Viện Viện sợ hãi than thở nói.
"Mấy tỷ một căn mà thôi, không đến mức kinh ngạc như vậy chứ?!"
"Sếp vẫn có thể trang bức, còn nói mấy tỷ một căn mà thôi."
"Đấy mà gọi là trang bức à?"
"Đó cũng không tính là trang bức, vậy thì thế nào mới tính?"
"Anh mua hết cả chín căn biệt thự đó."
Hà Viện Viện: . . .
Tại hạ phục rồi.
"Lâm tổng, em cảm thấy chúng ta không phải người cùng một thế giới, hôm nay chỉ tới đây thôi, để cho bọn em một khoảng thời gian để tiêu hóa đi."
"Đi cái gì, còn có chuyện quan trọng hơn chưa nói đây."
"Chuyện gì?"
Hai người tò mò hỏi.
"Anh Kỳ nhìn khá ổn trọng, có dáng lãnh đạo tập đoàn, nhưng mà kỹ năng diễn kịch hơi kém một chút. Anh phải truyền thụ cho anh ấy một bộ thói quen trang bức, nếu không khó mà lừa dối được người của Cisco."
Lâm Dật bình phẩm từ đầu đến chân nói:
"Trừ cái đó ra, anh còn phải thiết lập cho hai người hai bộ thân phận khác, như thế sẽ càng hoàn mỹ hơn."
"Lâm tổng, về phương diện này có lẽ tôi hơi kém một chút, tôi sợ không học được."
Kỳ Hiển Chiêu dở khóc dở cười nói.
"Hiện tại, công ty chỉ có ba người chúng ta, hơn nữa cũng không có dự án lớn nào cả, vì vậy coi như đây là khảo hạch năng lực của anh, có thể coi là KPI."
Lâm Dật nói ra:
"Không làm xong thì trừ tiền lương, từ từ giúp anh tích lũy kinh nghiệm."
"Được rồi."
Ở trong một tiếng đồng hồ sau đó, Lâm Dật truyền thụ rất nhiều thói quen và kỹ năng trang bức, khiến cho Kỳ Hiển Chiêu nghe mà đầy sửng sốt.
Khó trách Lâm tổng có thể lên làm ông chủ, chỉ cần ra ngoài kêu gọi đầu tư, nhất định có thể lừa dối người đầu tư đến què cụt.
------
Dịch: MBMH Translate