Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 193 - Chương 191. Anh Dám Lừa Gạt Tôi

Chương 191. Anh Dám Lừa Gạt Tôi
Chương 191. Anh Dám Lừa Gạt Tôi

Bàn giao công việc chính xong, Lâm Dật quay trở về Cửu Châu Các, phát hiện Trương Tùng đang bưng lấy chai nước Happy Fat House và chơi game quên cả trời đất.

Một lát sau, Lâm Dật làm bữa tiệc đồ nướng, vừa ăn uống vừa nói chuyện cho tới nửa đêm, mới mơ mơ màng màng về đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì bản thân có công tác, Trương Tùng vẫn như cũ dậy rất sớm.

Lâm Dật cũng không có ngủ nướng, bởi vì chính mình bị đánh giá kém quá nhiều, cho nên hôm nay phải trải qua khóa đào tạo, sau đó còn có hai nhiệm vụ phải làm đây.

Ngăn cản bản thân là không được.

Về mặt mô hình hoạt động thì tập đoàn Didi và Mỹ Đoàn có đôi chút khác nhau.

Trụ sở chính của Didi đặt ở thành phố Quảng Châu và vận hành theo hình thức như một tổng đài nhiều địa điểm.

Mà tập đoàn Mỹ Đoàn hoạt động ở thành phố Trung Hải, chỉ là một chi nhánh được xây dựng ở Trung Hải, còn trụ sở chính thì lại nằm ở Yến Kinh.

Một cái quản lý khu vực phía Đông và bộ phận vận chuyển Trung Hải quản lý hoạt động kinh doanh ở phía Nam, không có phân chia cao thấp.

Đỗ xe xong, Lâm Dật đi bộ về phía tòa cao ốc của tập đoàn Mỹ Đoàn.

Ở trong quá trình này, Lâm Dật phát hiện còn có không ít người cũng giống như mình, lũ lượt đi về vào trong tòa cao ốc, có shipper và cả tài xế giao thức ăn.

Không có gì bất ngờ xảy ra, những người này cũng không khác mình cho lắm.

Cũng đều bị nhận quá nhiều đánh giá kém, nên phải tới đây đào tạo.

Nhưng chỉ có mỗi mình là hơi khác biệt, bởi vì những người khác đều mặc đồng phục của công ty Mỹ Đoàn, còn mình thì không có mặc.

Đến sảnh cao ốc, Lâm Dật nhìn thấy có khoảng chừng hơn 30 người, đều đang chờ đợi ở chỗ này.

"Nè nè nè, mọi người đừng có lộn xộn!"

Một nữ nhân viên tiếp tân đứng dậy, chỉ trỏ hét to về phía đám đông ở chỗ này,

"Ghế sô-pha không phải dành cho các người ngồi, không biết tự giác một chút sao?"

"Ghế sô-pha bày ở đây, không phải là để cho người ta ngồi à?"

Một ông chú trung niên có sắc mặt ngăm đen thắc mắc hỏi.

"Chúng tôi đều là nhân viên của Mỹ Đoàn, vì sao không thể ngồi chứ?"

"Đừng làm rộn, các người cũng chỉ là nhóm người chạy xe bên ngoài, ai nói các người cũng là nhân viên của Mỹ Đoàn?"

Nữ nhân viên tiếp tân nói ra:

"Một người có thẻ nhân viên như tôi đây, mới là nhân viên chính thức của tập đoàn Mỹ Đoàn, còn các người thì không phải, nên hiểu rõ thân phận của mình đi."

"Con mẹ nó, thật vênh váo."

Ông chú trung niên tức giận mắng một câu:

"Cũng chỉ là một nhân viên tiếp tân đứng gác cửa, thế mà còn xem thường người khác."

"Ông nói ai là tiếp tân đứng gác đấy hả?!"

Nữ nhân viên tiếp tân bừng bừng nổi giận, giẫm lên giày cao gót, đi ra khỏi quầy tiếp tân và chỉ thẳng vào mũi của ông chú trung niên mắng mỏ.

"Tôi không có nói cô, cô quát tôi làm gì."

Nhìn thấy nữ nhân viên tiếp tân nổi giận, ông chú trung niên thấy hơi sợ, giọng điệu nhỏ đi rất nhiều.

Làm shipper lâu năm của công ty Mỹ Đoàn như vậy, ông ta cũng biết thân phận của mình, đúng là kém hơn người khác một bậc.

"Tôi nói cho các người biết, tất cả đều phải thành thật một chút, ai không muốn làm thì cút đi, lúc nào cũng có người chờ nhận phần công việc này đấy."

Nữ nhân viên tiếp tân khinh bỉ nói:

"Thế mà dám đến nơi này giương oai, cũng không nhìn kỹ xem đây là địa phương nào!"

"Mỹ nữ, bớt nói vài lời đi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng."

Lâm Dật nhìn hơi khó chịu, nên anh đứng ra nói câu khuyên bảo.

Nhìn thấy Lâm Dật, nữ nhân viên tiếp tân lập tức ngậm miệng lại, anh chàng trẻ tuổi này trông quá đẹp trai!

Hơn nữa còn mặc một thân hàng hiệu, xem ra cũng là kẻ có tiền.

Tính tình của mình quá nóng nảy, thật mất mặt mà.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý."

Nữ nhân viên tiếp tân liên tục nói xin lỗi.

"Tôi thấy cô giống như muốn ăn người ta rồi đấy, còn nói mình không phải cố ý?"

Lâm Dật có chút im lặng, bản sự mở mắt nói lời bịa đặt đúng là lô hỏa thuần thanh.

"Bây giờ tôi sẽ lập tức nói lời xin lỗi với bọn họ, hy vọng không nên vì cá nhân tôi mà ảnh hưởng tới ấn tượng của ngài đối với công ty của chúng tôi."

Lâm Dật cười cười, đây là cô ta đang nhận lầm thân phận của mình rồi?

"Được thôi, biết sai thì sửa, cũng là phẩm chất hiếm thấy."

Nữ nhân viên tiếp tân cũng không mập mờ nữa, điều chỉnh lại một chút tâm trạng của mình.

"Tôi xin lỗi mọi người vì vụ việc xảy ra vừa rồi."

Những người đến tham gia huấn luyện khảo hạch, nguyên một đám đều biểu lộ khó coi.

"Người này thật sự là kẻ nịnh hót mà, đối mặt với chúng ta thì hô to gọi nhỏ, nhưng nhìn thấy kẻ có tiền thì khúm núm, bợ đỡ."

"Không có cách nào, người ta lớn lên đẹp trai và còn có tiền, cho dù thả ra cái rắm cũng là hương thơm, không phải chúng ta có thể so sánh được."

"Cô nàng này còn biết liếm chó, xem như tôi thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta."

"Con mẹ nó, sau này tôi sẽ không tiếp tục đi ca ngợi những mỹ nữ trên Đẩu m nữa, nhìn qua thì đều là nữ thần, nhưng cũng lén lút làm đồ chơi của người có tiền."

Ngay tại thời điểm mọi người cười khe khẽ bàn luận, một người phụ nữ mặc đồ văn phòng công sở từ nơi gần đó đi tới.

Lâm Dật liếc mắt nhìn thẻ đeo trên ngực nàng, nàng tên là Đoạn Bình, trợ lý công tác phòng hành chính.

"Nói nhỏ một chút!"

Đoạn Bình ra lệnh:

"Đây không phải chỗ để to tiếng ồn ào!"

Đoạn Bình tỏ ra khí thế còn lớn hơn so với nữ nhân viên tiếp tân, khiến cho đám đông đều bị dọa không dám nói chuyện.

"Các người đều tới để tham gia huấn luyện khảo hạch phải không? Tất cả đi theo tôi lên tầng trên."

Mọi người không ai nói chuyện, yên lặng bước theo Đoạn Bình đi về phía cửa thang máy.

"Nè nè, thưa ngài, ngài đừng đi cùng bọn họ. Bọn họ là những người tới đây tham gia huấn luyện đấy."

Nữ nhân viên tiếp tân thấy Lâm Dật cũng đi theo vội nói:

"Ngài có việc gì cần giải quyết, thì cứ nói với tôi là được rồi."

"Tôi chính là nhân viên shipper của công ty Mỹ Đoàn, cũng là tới tham gia buổi huấn luyện."

"Anh, anh nói cái gì? Anh là nhân viên shipper?"

"Đúng thế, chính là một chân chạy shipper."

Phốc _ _ !

Biết được thân phận của Lâm Dật, nhóm người shipper còn lại đều bật cười ha ha.

"Ha ha, người anh em này thật ngưu bức, vậy mà còn lừa được cả cô nàng kia."

"Anh nhìn nữ nhân viên tiếp tân kia, mặt cô ta tái xanh đi rồi kìa, thật là thú vị."

"Để cho cô ta chừa thói vênh váo, đây gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo."

Nữ nhân viên tiếp tân vẻ mặt khó coi, chỉ thẳng mũi Lâm Dật nói:

"Anh dám lừa gạt tôi!"

"Tôi lừa cô cái gì chứ?"

Lâm Dật vô tội nói:

"Tôi cũng không nói bản thân mình là ông chủ có tiền, mọi việc đều là do chính cô tự suy diễn ra thôi."

"Anh!"

Nữ nhân viên tiếp tân tức giận nói không nên lời, không ngờ rằng anh ta ăn mặc chính là một thân giả tạo!

Vậy mà mình có thể nhìn lầm!

"Bái bai, tôi muốn đi vào huấn luyện."

Nghe thấy Lâm Dật cãi lộn với nữ nhân viên tiếp tân, Đoạn Bình hơi nhíu lông mày.

Rốt cục thì người này đang gây ra chuyện gì? Tới huấn luyện mà ngay cả đồng phục nhân viên cũng không mặc, còn ra thể thống gì nữa chứ!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 191.
Bình Luận (0)
Comment