Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 194 - Chương 192. Nếu Cuộc Sống Hiện Tại An Ổn, Có Ai Lại Muốn Lang Bạt Kỳ Hồ

Chương 192. Nếu Cuộc Sống Hiện Tại An Ổn, Có Ai Lại Muốn Lang Bạt Kỳ Hồ
Chương 192. Nếu Cuộc Sống Hiện Tại An Ổn, Có Ai Lại Muốn Lang Bạt Kỳ Hồ

Một đoàn người đi lên tầng ba, được Đoạn Bình dẫn tới phòng họp.

Cách trang trí có điểm giống phòng học xếp theo hình bậc thang ở trong trường đại học, trước mặt còn có máy chiếu.

Nếu như có thêm một cái bục giảng, thì không có gì khác với phòng học.

"Mọi người tự tìm chỗ ngồi đi."

Đoạn Bình nói ra:

"Tôi đi gọi quản lý tới, chuyện đào tạo cụ thể chờ Lưu quản lý tới sẽ nói rõ với các người."

Nói xong câu kế tiếp, Đoạn Bình quay người rời đi, thái độ giống như những người ở đây đang thiếu tiền của nàng vậy.

Không bao lâu sau, một người đàn ông mặc vest đi đến, vóc dáng không cao, dáng người hơi mập, ngoại hình không tính là xuất chúng, nhưng lại tỏ vẻ lịch lãm.

Lâm Dật liếc mắt nhìn tấm thẻ trên ngực anh ta, tên là Lưu Song, chức vụ phó quản lý bộ phận vận hành.

Xem như cấp trên trực tiếp của Lâm Dật.

Sau khi đi vào từ ngoài cửa, Lưu Song nhàn nhạt liếc mắt nhìn mọi người ở trong phòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Dật.

"Người này là có chuyện gì xảy ra, cậu cũng là nhân viên tài xế của Mỹ Đoàn sao?"

"Anh ta cũng là shipper."

"Vậy tại sao không có mặc đồng phục? Cảm thấy quần áo của mình đẹp mắt? Đến nơi này thi sắc đẹp sao?"

Lâm Dật cười cười,

"Nếu như thật sự nói là thi sắc đẹp, cho dù tôi mặc vào đồng phục công ty, thì anh cũng không sánh được bằng tôi."

"Chú ý lời nói của cậu, nơi này không phải chỗ để cậu nói lải nhải."

Đoạn Bình lạnh lùng nói, cũng không có bởi vì Lâm Dật có ngoại hình đẹp trai, mà cho sắc mặt tốt.

Lâm Dật nhún vai không nói chuyện, muốn xem bước kế tiếp bọn họ muốn làm gì.

"Xem tuổi tác mọi người ở đây cũng đều là shipper lâu năm, thế mà còn có nhiều đánh giá kém như vậy, tôi thật không hiểu các người làm ăn kiểu gì vậy."

Lưu Song nói ra:

"Chẳng lẽ không thể thu liễm tính tình của bản thân?"

"Lưu quản lý, việc này cũng không thể trách chúng tôi được. Đều là những người khách hàng kia quá già mồm, không phải để cho chúng tôi giúp đỡ đi đổ rác, thì cũng là lấy hàng chuyển phát nhanh. Còn có một lần, vậy mà sai tôi dọn dẹp nhà cửa cho bọn họ, tôi không có đồng ý thì cho tôi đánh giá kém. Anh nói xem, chuyện này có thể trách chúng tôi hay sao?"

"Chẳng lẽ các người không biết thân phận của mình là gì sao? Nguyên một đám người đều lớn cả rồi, không nghĩ làm cách nào để nuôi sống gia đình, thế mà còn nổi giận với khách hàng. Tôi thấy công ty còn quản lý đối với các người quá rộng rãi đấy."

Mọi người ở chỗ này đều không nói lên lời, nếu điều kiện quản lý như vậy mà coi như rộng rãi, vậy nếu như nghiêm ngặt hơn, còn không phải muốn mạng người sao?

"Hôm nay các người đều đã đến nơi này, tôi cũng không muốn nói nhảm gì nhiều."

Lưu Song nói ra:

"Một người đóng 3000 tệ tiền đặt cọc và ngồi lại đây tự kiểm điểm bản thân ba giờ đồng hồ, sau đó tôi sẽ giải khai quyền hạn làm việc của mọi người. Về sau phải làm như thế nào, chính các người phải tự nắm chắc trong lòng, tôi không muốn nói nhiều lời nữa."

"3000 tệ tiền đặt cọc? !"

Nghe được con số này, trong phòng toàn bộ nhân viên shipper đều đứng ngồi không yên.

3000 nhân dân tệ tương đương với nửa tháng tiền lương của bọn họ.

Nói thật dễ nghe là tiền đặt cọc, nhưng đừng ai nghĩ có thể cầm về.

Nói trắng ra cũng là vô duyên vô cớ đóng phạt 3000 tệ.

"Làm sao, các người còn có ý kiến gì?"

Lưu Song trợn mắt nói:

"Có ý kiến cũng không thành vấn đề, cửa ở đằng sau tôi, hiện tại có thể cút. Các người không muốn làm, vẫn có vô số người chấp nhận làm!"

Mọi người trong phòng đều giận mà không dám nói gì.

Nếu như có lựa chọn khác, chẳng có ai trong số bọn họ muốn làm loại công việc hầu hạ người như thế này.

Nhưng hiện thực rất tàn khốc, bọn họ không có bằng cấp chuyên môn, không có nghề nghiệp thành thạo, đa số đều là lao động tay chân làm thuê ngoài xã hội. Khi gặp phải dạng đối xử không công bằng này, hầu hết mọi người đều chọn cách nén giận, không dám mở miệng phản bác.

Nếu cuộc sống hiện tại an ổn, có ai lại muốn lang bạt kỳ hồ.

Nếu như không phải cùng đường mạt lộ, có ai chịu nuốt giận vào bụng.

"Đừng có lề mề nữa, thời gian của Lưu quản lý rất quý giá. Nếu như các người muốn tiếp tục làm công việc này, vậy thì mau chóng đóng tiền đặt cọc. Còn ai nếu không muốn làm nữa, hiện tại lập tức rời đi, không ai giữ lại các người đâu."

Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đến nặng nề, bọn họ không muốn đóng tiền, nhưng lại không biết phản kháng bằng cách nào.

"Giả dụ chúng tôi nghỉ việc, vậy khoản tiền đặt cọc 2000 tệ giao nộp lúc đăng ký trước đây, có thể trả lại hay không?"

Một người trẻ tuổi hỏi.

"Cậu muốn lấy lại tiền đặt cọc? Cậu còn biết xấu hổ hay không?"

Lưu Song không chút khách khí nói ra:

"Không biết chính mình nhận được bao nhiêu đánh giá kém và khiếu nại sao? Danh dự của công ty đều bị các người hủy hoại, không bắt các người bồi thường tiền đã là không tệ bạc rồi, thế mà còn nghĩ chuyện bắt chúng tôi phải trả lại tiền cọc? Có phải là cậu đang nằm mơ hay không đấy?"

Người thanh niên nắm chặt hai nắm đấm, nếu như cho anh ta thêm một chút xíu dũng khí, hiện tại anh ta có thể đứng lên và đóng sập cửa rời đi!

Cũng chỉ vì năm ngoái vừa mới kết hôn, hiện giờ vợ lại đang có bầu, điều này khiến cho anh ta phải cắn chặt răng hàm răng, nuốt tất cả buồn khổ vào trong bụng.

"Các người thật quá đáng rồi đấy."

Lâm Dật thản nhiên nói:

"Biết công ty Mỹ Đoàn các người vừa xấu tính lại vừa không có lòng tự trọng, nhưng có thể có giới hạn một chút được không? Tướng ăn này cũng quá khó coi rồi."

Lời nói của Lâm Dật lập tức đưa tới sóng to gió lớn, ai cũng không nghĩ tới anh sẽ mở miệng nói như vậy ở thời điểm này.

Khiến cho tất cả ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người anh.

"Anh nói bậy bạ gì đó, chúng tôi làm việc là theo quy củ!"

Đoạn Bình lập tức phản bác.

"Cô im miệng đi, ông ta cũng chỉ là Phó quản lý, làm gì mà phải điên cuồng liếm chó như vậy? Tìm người nào ngưu bức hơn để liếm không tốt hơn sao?"

"Anh!"

Lưu Song híp mắt, lộ ra vẻ mặt độc ác.

"Tuổi tác không lớn lắm nhưng tính khí còn không nhỏ. Nếu như bản thân thật sự có năng lực, vậy bây giờ lập tức rời đi đi, tại sao còn phải ở lại chỗ chúng tôi làm?"

"Nơi đây không giữ tôi, tự nhiên có chỗ khác giữ tôi."

Lâm Dật xoay xoay lưng, vô tư đi tới cửa.

"Đúng rồi, có chuyện suýt quên nói với các người. Tôi đã dùng điện thoại di động của mình, để ghi lại toàn bộ nội dung của cuộc nói chuyện vừa rồi. Tôi muốn để cho tất cả mọi người chứng kiến thật kỹ một chút, chỉ là một tên Phó quản lý quèn mà ra vẻ trang bức như thế nào."

"Mày vậy mà dám thu âm!"

Lưu Song và Đoạn Bình đều trừng tròng mắt, ai cũng không ngờ rằng Lâm Dật sẽ làm ra chuyện như vậy.

Nếu như đoạn thu âm này bị lan truyền trên mạng, có lẽ ngay ngày hôm sau sẽ trở thành từ khóa hot search. Kết cục đợi chờ mình, chắc chắn chỉ có bị sa thải!

"Nhóc con, mày giao đoạn thu âm ra, việc này tao sẽ không so đo với mày nữa!"

Lưu Song uy hiếp nói.

"Ông không tính toán với tôi, tôi còn muốn tính toán với ông đây."

Lâm Dật đứng tại cửa ra vào và nói ra:

"Đồ vật thú vị như vậy mà phát ra bên ngoài, lại có thể để cho các người được dịp kiêu ngạo trước mặt nhân dân cả nước."

------

Dịch: MBMH translate

Hết chương 192.
Bình Luận (0)
Comment