Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 195 - Chương 193. Thuận Tiện Sa Thải Hai Người Các Người

Chương 193. Thuận Tiện Sa Thải Hai Người Các Người
Chương 193. Thuận Tiện Sa Thải Hai Người Các Người

Lưu Song lo lắng nắm chặt nắm đấm, trong mắt giống như muốn phun ra lửa.

"Cậu đừng có được cho thể diện mà không cần, nơi này là tòa cao ốc của tập đoàn Mỹ Đoàn chúng tôi. Nếu như cậu không giao ra đồ vật, vậy thì hôm nay cậu không có khả năng rời khỏi đây!"

"Tôi ngược lại muốn nhìn xem, các người ai có thể ngăn cản được tôi."

"Đoạn Bình, gọi người bắt hắn lại cho tôi, tuyệt đối không thể để hắn rời đi!"

"Vâng, Lưu quản lý."

Đoạn Bình cầm điện thoại, bấm số gọi cho nhân viên tiếp tân.

"Tôi đang ở phòng họp trên tầng ba, goi toàn bộ bảo vệ lên đây!"

"Vâng!"

Bên trong bộ đàm có người trả lời.

Không đến ba phút sau, mọi người nhìn thấy một đoàn bảo vệ từ trong thang máy chạy ùa vào.

"Chính là thằng nhãi này, đoạt lấy điện thoại của hắn cho tôi!"

Lưu Song ra lệnh.

"Vâng, Lưu quản lý!"

Hơn mười người bảo vệ cùng nhau xông lên, không có nói nhảm thừa thãi, chuẩn bị đoạt điện thoại di động của Lâm Dật.

"Đang làm gì đấy?!"

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát khẽ vang lên từ phía sau lưng đám bảo vệ, khiến cho đám người đều ngừng bước chân, không ai dám tiếp tục ra tay.

Lâm Dật ngẩng đầu nhìn lại, bất ngờ phát hiện ra người đi ra từ trong thanh máy, lại là Hà Viện Viện!

Cùng lúc đó, Hà Viện Viện cũng nhìn thấy Lâm Dật.

Cảm giác không thốt nên lời.

Ông chủ của mình có thể bình thường một chút được không?

Giá trị con người của anh đã lên tới cả tỷ tệ, rảnh rỗi thì đi câu cá không thú vị hơn sao? Thật là, anh còn chạy tới đây để trải nghiệm cuộc sống làm gì không biết!

Hôm nay Hà Viện Viện tới đây, là dự định từ chức.

Nhưng khi đến bãi đỗ xe dưới lầu, thấy được chiếc Koenigsegg của Lâm Dật nằm ở chỗ đó.

Mới đầu nàng còn có chút buồn bực, vì sao sếp mình lại tới nơi này, hỏi thăm một chút mới biết được, hóa ra hôm nay có buổi đào tạo nghiệp vụ cho nhân viên shipper.

Vì vậy nàng không vội đi từ chức, mà vội vã chạy đến.

Không nghĩ tới đúng là xảy ra chuyện.

Gặp phải một vị sếp như thế, thật sự là không thể làm người ta bớt lo.

"Hà tổng, ngài đã tới."

Nhìn thấy Hà Viện Viện, Lưu Song nịnh nọt chạy đến bên cạnh.

"Vài ngày không nhìn thấy ngài, thật sự là càng ngày càng đẹp ra."

Hà Viện Viện là giám đốc tài chính của chi nhánh Mỹ Đoàn ở thành phố Trung Hải này, cấp bậc gần như tương đương Phó chủ tịch tập đoàn, cũng không phải loại quản lý nhỏ như Lưu Song có thể so sánh.

"Đây là có chuyện gì, quản lý mà cầm đầu hò hét bắt nạt người khác, còn ra thể thống gì nữa!"

"Hà tổng, là thế này. Vừa rồi tôi tổ chức cuộc họp cho những nhân viên shipper ở đây, nhưng thằng nhóc này dám bí mật ghi âm lại nội dung cuộc hội nghị. Tôi sợ đoạn ghi âm đó truyền ra ngoài sẽ gây ra chuyện gì đó bất lợi cho chúng ta, cho nên gọi người đến đây bắt hắn lại."

"Tôi không muốn nghe những lời nói nhảm kia, mau thu dọn đồ đạc rời đi đi."

Hà Viện Viện sắc mặt không thay đổi nói.

"Hà tổng, việc này không cần ngài nói, tôi sẽ sa thải hắn ta ngay. Đối với loại người này, căn bản không có tư cách làm nhân viên shipper của tập đoàn Mỹ Đoàn chúng ta."

"Ý của tôi là anh bị sa thải, hiện tại rời đi thôi, đừng để tôi nói nhiều."

"Tôi, tôi bị sa thải rồi?"

Lưu Song sững sờ tại chỗ, dường như không thể tin vào tai của mình.

Đó căn bản không coi là chuyện lớn, hơn nữa còn thường xuyên xảy ra, vì sao Hà tổng lại sa thải chính mình rồi?

"Hà tổng, tôi không nghe lầm chứ? Tôi không làm gì sai hết, sao ngài lại sa thải tôi?"

"Hành vi của anh làm tổn hại nghiêm trọng đến hình ảnh của công ty, thế mà còn hỏi tôi tại sao muốn sa thải anh? Anh nghĩ như thế nào?"

"Hà tổng, chị đừng hiểu lầm, thật ra việc này căn bản không thể trách Lưu quản lý."

Hà Viện Viện nhìn Đoạn Bình.

"Không cần nói giúp, hai người các ngươi cùng đi đi."

Đoạn Bình: . . .

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn tôi phải nói lại lần thứ hai sao?"

"Biết rõ, thưa Hà tổng, tôi lập tức đi bộ phận nhân sự báo danh."

Nhìn thấy Lưu Song và Đoạn Bình xám xịt rời đi, đám đông shipper tại chỗ đều có loại cảm giác hả hê lòng người.

Hà Viện Viện nháy mắt ra hiệu với Lâm Dật, hai người cùng nhau đi vào trong thang máy.

"Lâm tổng, anh có thể khiến em bớt lo một chút được không?"

Hà Viện Viện khóc không ra nước mắt nói.

"Quyền hạn của anh bị đóng lại, nói là sau khi đến buổi huấn luyện này mới có thể mở ra, nên anh mới tới đây."

"Anh nói trước với em một tiếng không được sao? Em còn chưa có từ chức mà, vẫn như cũ là giám đốc tài chính CFO của tập đoàn Mỹ Đoàn. Chuyện mở ra quyền hạn của anh cũng là một câu nói thôi, làm gì anh phải tự mình đi một chuyến như vậy chứ."

Hà Viện Viện xoa huyệt thái dương,

"Lãnh đạo gây ra dạng sự tình mất mặt này, làm một người nhân viên cấp dưới, anh có biết em buồn phiền thế nào không?"

"Cũng bởi vì nguyên nhân này, anh mới không nói với em."

Lâm Dật đút hai tay trong túi quần,

"Tốt xấu gì anh cũng là ông chủ của công ty, để cho cấp dưới đến giải quyết việc riêng cho mình, rất mất mặt."

Lâm Dật mắt nhìn Hà Viện Viện, nói tiếp:

"Ủa nhưng mà tại sao em lại đến đây?"

"Không phải anh bảo em tới từ chức sao, hôm nay em đến rồi đây. Nếu không phải nhìn thấy xe của anh ở dưới lầu, em cũng không biết anh đang ở chỗ này đâu."

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, em mau chóng đi từ chức đi. Anh giao toàn bộ công việc cho hai người rồi, hai người đều phải để ý cần thận. Nếu như gây ra một chút lỗi lầm, em cũng đừng hòng nghĩ đến tiền lương."

"Đừng cho là mình dáng dấp đẹp trai, thì có thể bắt nạt người khác."

Lâm Dật nhìn Hà Viện Viện,

"Có thể anh không có sức mạnh, nhưng bởi vì anh có ngoại hình đẹp trai."

"Thì sao?"

"Không chỉ có đẹp trai, còn có tiền."

Hà Viện Viện: . . .

Đao của bà đâu?!

Vì mong mình có thể sống lâu thêm mấy năm, Hà Viện Viện không nói thêm gì nữa, mang theo Lâm Dật cùng nhau đi tới bộ phận nhân sự.

Vừa mới đi tới cửa bộ phận nhân sự, trùng hợp nhìn thấy được Lưu Song và Đoạn Bình làm xong xuôi thủ tục thôi việc.

"Hà, Hà tổng, ngài đã tới. . ."

Mặc dù đã từ chức, nhưng khi đối mặt với tầng lớp lãnh đạo, trong lúc nhất thời cảm giác e ngại vẫn chưa có tiêu tán.

Điều này khiến cho Lưu Song và Đoạn Bình trong lòng còn có một tia kính sợ đối với Hà Viện Viện.

Hà Viện Viện gật gật đầu, sau đó đi về phía quản lý bộ phận nhân sự nói:

"Lấy cho tôi một phần đơn từ chức, tôi tới để từ chức."

Nghe nói như thế, Lưu Song và Đoạn Bình đều choáng váng.

"Cô, cô đến để từ chức?"

"Đúng thế."

Lâm Dật cười ha hả nói:

"Trước khi cô ấy từ chức, cũng thuận tiện sa thải luôn hai người các ngươi."

-------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 193.
Bình Luận (0)
Comment